Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRĂNG TRÒN ĐẦY

Chương 14

Ngày cập nhật : 2025-09-09 23:32:59
17
Dạo này, Bùi Cảnh Ngôn trở nên rất kỳ lạ.
Mỗi ngày đều đi sớm về muộn như thể cố tình né tránh ta.
Trên đường có gặp cũng vòng xa mà tránh, đến mức rõ ràng ở chung dưới một mái nhà vậy mà số lần chạm mặt nói chuyện lại ít ỏi đến đáng thương.
Ta nghi ngờ Bùi Cảnh Ngôn là đang ghi hận chuyện lần trước ta không chia cá nướng cho y.
Thế là ta lại lén bắt một giỏ cá lớn, chuẩn bị bày tỏ thành ý, lấy đó làm lễ tạ lỗi.
Ai ngờ Bùi Cảnh Ngôn chẳng hề cảm kích.
Khi ta xách giỏ cá xuất hiện trước mặt, gương mặt vốn điềm tĩnh lạnh lùng kia thoáng chốc vỡ nát.
Trên nét mặt lộ ra vừa kinh hoảng vừa thẹn thùng, chẳng nói chẳng rằng liền vung chưởng đánh về phía ta.
Vừa đánh, y vừa cắn răng chất vấn: “Lâm Chỉ! Ngươi quả thật đáng ghét đến cực điểm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-tr-n-y&chuong=14]

Rõ ràng ta đã tránh né ngươi như thế, cớ sao ngươi cứ hết lần này tới lần khác tìm tới quấy rầy!
“Ngươi chính là muốn xem ta trở thành trò cười, muốn thấy ta làm sao vì ngươi mà khổ sở, làm sao vì ngươi mà đêm đêm trằn trọc không yên..."
“Bây giờ, như ngươi mong muốn, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Lời vừa dứt, cá trong giỏ vung vãi đầy đất.
Gương mặt vốn ngập đầy giằng xé đau khổ của Bùi Cảnh Ngôn thoáng qua một nét hối hận.
Nhìn bộ dạng ấy, trong chốc lát ta bỗng hoài nghi, có lẽ chính ta thật sự là kẻ đầu sỏ khiến y biến thành bộ dáng như ngày hôm nay.
Nhưng mà… ta nào có làm gì đâu chứ!
18
Ta đem những điều kỳ quặc gần đây của Bùi Cảnh Ngôn kể cho mấy bằng hữu thân thiết nhất: Phương Tử Kỳ, Lâm Tống và Từ Chiếu.
Bốn cái đầu chụm lại một chỗ, vừa uống rượu vừa thay nhau phân tích.
Có người nói Bùi Cảnh Ngôn trúng tà, cần phải đi cầu đạo trưởng xin bùa bình an.
Có người nói y ghét ta ngày ngày chơi bời lêu lổng, làm chậm bước chân của y nên khuyên ta phải rửa tâm gột trí, làm người lại từ đầu.
Lại có người khẳng định, đơn giản là vì Bùi Cảnh Ngôn chưa được ăn cá nướng nên mới giận dỗi với ta.
Ba cái đầu óc tầm thường tranh luận nửa ngày, kết quả vẫn không ra đầu mối.
Thế là ta vung tay một cái, quyết định: từng phương án, ta sẽ thử hết.
Đầu tiên, ta lên ngôi chùa trên núi, nhờ lão trụ trì xin cho Bùi Cảnh Ngôn một lá bùa bình an.
Thừa lúc y đang ngủ, ta lén nhét vào túi thơm của y.
Không ngờ mấy ngày trôi qua, Bùi Cảnh Ngôn vẫn như cũ, chẳng có biến chuyển gì.
Thôi được, kế hoạch thứ nhất, thất bại.
Kế đó, ta nghe theo lời Lâm Tống, rửa tâm gột trí, làm lại từ đầu.
Ngày ngày cầm một cuốn sách, đi cũng xem, ăn cũng xem, ngủ cũng xem.
Nửa tháng trôi qua, đến mức khiến mắt ta hoa cả lên mà Bùi Cảnh Ngôn vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Thôi được, kế hoạch thứ hai, lại thất bại.
Cuối cùng, ta lại bắt một giỏ cá lớn, cố ý chọn lúc có mặt Bùi Cảnh Ngôn, lôi cả ba người ra sau viện Trùng Nhã cùng nhau vây lò nướng cá.
Phương Tử Kỳ bọn họ lo dựng giá, ta phụ trách nhóm lửa.
Chẳng mấy chốc, mùi cá nướng thơm lừng đã lan tỏa.
Không biết là ai khởi đầu, một hòn sỏi vẽ ra đường cong hoàn hảo giữa không trung rồi dần dần biến thành trận hỗn chiến bốn người, thi nhau chọc ghẹo cười lăn lộn.
Đúng lúc ấy, “kẹt” một tiếng, cửa bật mở.
Cả bọn cùng ngẩng đầu, trố mắt nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên bốn chữ to đùng: “Quả nhiên hữu hiệu.”
Nào ngờ, Bùi Cảnh Ngôn bước ra, gương mặt lạnh băng, không nói không rằng xách chậu nước dội thẳng vào đống lửa, tàn nhẫn dập tắt.
Phương Tử Kỳ cau mày, vừa định bước lên giải thích.
Nhưng dường như Bùi Cảnh Ngôn đã đoán trước, chỉ khẽ mở môi mỏng, lạnh lùng thốt: “Cấm phóng hỏa.”
Đúng là một lý do chính đáng không thể phản bác.
Kế hoạch thứ ba, thất bại.
19
Liên tiếp thất bại trên người Bùi Cảnh Ngôn khiến ta cực kỳ uất ức.
Nhớ lại những ngày tung hoành nghịch ngợm ở kinh thành, ta nào từng chịu cảnh nghẹn khuất thế này.
Ấy vậy mà không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt băng lãnh mà Bùi Cảnh Ngôn nhìn ta, trong lòng ta lại nhói lên một tia buồn khó tả.
Chắc chắn là tại y quá đáng ghét nên ta mới thành ra như thế.
Thế là lửa giận bốc lên, gan cũng lớn theo. Mềm mỏng không ăn thua thì ta sẽ dùng cứng rắn.

Bình Luận

1 Thảo luận