Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 6: Một cái liếc nhìn tựa trăm năm

Ngày cập nhật : 2025-09-28 20:46:36
U Thiên, Ngọc Cốt Cung.
“Ngươi nói… cái tên tiểu bạch kiểm, nhi tử của Tiên Đế kia lại gật đầu đáp ứng tình ý của Bích Đào?”
Giọng nói của người cất tiếng hỏi từ tốn, thong thả, song lại ẩn chứa uy áp vô hình.
“Đúng vậy, tiểu tiên tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được!”
Chiêm Khôi chớp đôi mắt to tròn xoe rồi nói: “Ngài ấy còn nói, đợi đến khi Bích Đào trở thành Huyền Tiên thì sẽ đồng ý kết đôi cùng tỷ ấy!”
“Hừ…”
Trở thành Huyền Tiên, nào phải chuyện dễ như trở bàn tay, như nhai hạt đậu?
“Nhưng mà, tiểu tiên thấy cũng không cần thiết. Tuy Minh Quang Thiên Tiên tuấn mỹ vô song, nhưng tính tình lại quá mức cứng nhắc, vô vị. Mà mấy kẻ bên cạnh ngài ấy… chậc, cũng đều có khuyết điểm cả.”
Chiêm Khôi có đạo hạnh thấp kém, tiên lực nông cạn, nhưng lá gan lại to bằng trời, lời nói thì ngông cuồng vô cùng, bắt bẻ chê bai còn có lý có lẽ.
“Băng Luân Chân Tiên giống như một con gà chọi. Quảng Hàn Thần Tiên thì hoa hòe lòe loẹt. Vân Xuyên Chân Tiên thoạt nhìn phong độ tuấn nhã, gặp người luôn mỉm cười nhưng thực chất lại rất nham hiểm, tiên nga ở cung của hắn đến hít thở cũng phải dè chừng…”
Tựa hồ như tại Cửu Thiên, các vị tiên quân đều đứng sẵn cho nàng ấy tha hồ lựa chọn giống như tuyển phi tần vậy.
“Thiên nhai đâu thiếu cỏ thơm, cần gì phải tìm trong Thiên giới? Vốn dĩ số lượng chẳng nhiều, mà phẩm chất lại chẳng ra sao…”
Người đối diện nàng ấy nghe xong một loạt những lời đại nghịch bất đạo, khóe môi khẽ giật, thế nhưng lại gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Y vận một bộ trường bào gấm đỏ tía phức tạp hoa lệ, đầu đội kim quan, chuỗi ngọc rủ bên má.
Ngọc đái buộc ngang eo, trên đó treo túi thơm thêu kim tuyến bằng vàng, bên hông là ngọc bội long văn trắng muốt.
Mày kiếm mắt sao, mũi thẳng môi cong, quả thực là tư thế ngọc quý kim tôn, long chương phượng tư.
Y đứng chắp tay sau lưng trong tòa cung điện nguy nga phù hoa tương xứng với mình, khí thế uy hiếp thiên hạ, khóe môi mang theo châm chọc.
Hoàn toàn chẳng giống tiên nhân siêu phàm thoát tục, mà giống như một vị công tử vương tôn ở nhân gian.
Song y đích xác là một trong những Huyền Tiên cấp cao hiếm hoi trong hàng tiên vị công đức hậu thiên của Thiên giới.
Chính là tiên vị công đức hậu thiên đứng đầu của U Thiên, Chu Minh Huyền Tiên.
Y lấy thân phận phàm nhân là Thái tử, có công đức viên mãn mà phi thăng, ngàn năm nay chưa từng dựa dẫm vào bất kỳ một tiên tộc cổ nào. Y được Đông Vương Công của đảo Bồng Lai coi trọng, ban chỉ sắc phong làm Bồng Lai Tiên Đốc, phụ trợ Đông Vương Công quản chế nam tiên trên Cửu Thiên.
Trên trường kỷ trước mặt y chính là Bích Đào vừa được một nhóm tiên nga đưa tới U Thiên không lâu. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, đang bất tỉnh nhân sự.
Nàng cũng chính là một trong những thị hầu tùy thân y thu nhận vào Ngọc Cốt Cung.
Khi trước, tên Minh Quang Thiên Tiên kia còn mượn danh Tiên Đế, đến chỗ Chu Minh lấy danh sách tham dự Đại hội Trạch Tiên, Chu Minh cũng không gây khó dễ.
Kết quả, tiểu bạch kiểm ấy vừa quay đầu đã ra tay ở cầu Thủy Xuân, đánh trọng thương thị hầu của y.
Mấy chục năm tranh quyền đoạt thế nơi nhân gian, rồi lại hơn ngàn năm long tranh hổ đấu ở Tiên Đô, đến nay, tuy địa vị của Chu Minh vẫn chẳng thể sánh cùng thế lực tiên tộc cổ kết bè vững chắc. Nhưng quả thật y đã chém gi‧ết mở ra một con đường máu giữa muôn vàn tiên vị bẩm sinh nơi chư thiên.
Người bên cạnh y, dù chỉ là tiểu Linh Tiên vô danh, cũng tuyệt đối không thể để kẻ khác tùy tiện khinh nhục.
Kẻ nào có thể cùng Bích Đào kết giao đều là hạng ngông cuồng.
Mà Chu Minh… lại càng hơn thế.
Y vung tay, Ngân Hán Cổ hiện ra từ hư không. Y lập tức phát xuống mấy đạo lệnh truy vấn.
Tin tức “Minh Quang Thiên Tiên đả thương thị hầu của Chu Minh Tiên Đốc tại cầu Thuỷ Xuân” ngay tức khắc lấn át lời đồn “Minh Quang Thiên Tiên bị kẻ si tình dây dưa”, nhanh chóng lan truyền khắp Cửu Thiên.
Xét đến cùng, so với những tin đồn phong lưu giữa các tiểu tiên, điều khiến chư tiên Cửu Thiên không thể đứng ngoài cuộc chính là mâu thuẫn giữa tiên vị bẩm sinh và tiên vị hậu thiên ngày càng khó hòa giải.
Cho dù người đó là nhi tử của Tiên Đế thì sao?
Thiên quy chồng chất đè nặng nơi Quân Thiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=6]

Tiên Đế trấn thủ trên Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ [1] hàng năm, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà thiên vị?
Huống hồ, khi trước, nhóm tiểu tiên quân các tộc lập trận du ngoạn dưới gốc đào lớn, lại vô cớ chọc giận Bích Đào đang tu hành ở chốn quy thuộc của nàng.
Lôi Bộ chẳng những gióng trống khua chiêng bắt nàng giam tại Linh Ngữ Cung mấy ngày, khiến nàng chịu oan khuất nhục nhã, thanh danh mất sạch, mà mấy đại tiên tộc còn định hồ đồ cho qua.
Có hai tiên tộc ban cho chút tiên linh lấy lệ. Những tộc còn lại căn bản chẳng thèm để mắt tới tiểu dã tiên như Bích Đào, thâm chí còn chẳng thèm lộ mặt.
Khi ấy Chu Minh không đứng ra cứu người. Bởi lẽ nếu chỉ lôi một chuyện nhỏ nhoi này ra, đối với tiên tộc cổ căn bản không đau không ngứa.
Nhưng cộng dồn chuyện lần này… nếu các tiên tộc cổ không đưa ra lời giải thích, e rằng khó lòng yên ổn.
Chiêm Khôi nhìn thấy lệnh truy vấn, chẳng hiểu được lợi hại tranh đấu giữa các tiên tộc.
Nhưng nàng ấy hiểu, Chu Minh Huyền Tiên đang ra mặt cho Bích Đào.
[Dựa vào núi cao đúng là sáng suốt!]
“Chu Minh Huyền Tiên, ngài đối xử với Bích Đào thật tốt… Ừm, vậy ngài thấy tiểu tiên thế nào ạ?”
“Tuy tiểu tiên ham ăn ham ngủ, tu vi chẳng ra gì, nhưng tiểu tiên may mắn lắm! Không có việc gì mà tiểu tiên không thành công!”
“Ngài mà chịu thu nhận tiểu tiên vào Ngọc Cốt Cung, tiểu tiên cùng với Bích Đào chính là song kiếm hợp bích, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!”
Chiêm Khôi đắc ý giống như cái trống bỏi lắc qua lắc lại, tràn đầy tự tin, đôi mắt to đảo liên hồi, dán chặt lấy Chu Minh Huyền Tiên.
Vẻ mặt Chu Minh bất lực không biết phải nói sao.
Song kiếm hợp bích ư? Y nhìn thế nào cũng thấy giống như “nhị trư liên minh” thì đúng hơn!
Tuy Bích Đào ngu ngốc đến mức bị tiểu bạch kiểm kia dắt mũi, nhưng thường ngày ít ra cũng biết cách kết giao, đối nhân xử thế khéo léo, ứng biến linh hoạt, quả thực hữu dụng.
Còn con cá trước mặt này… nhìn nhiều thêm một cái, Chu Minh cũng sợ bị lây bệnh điên khùng.
“Đi đi, còn phải ba đến năm ngày nữa nàng ấy mới tỉnh lại.”
Y nhức đầu vì sự ngốc nghếch ấy, bèn vung tay áo, quét Chiêm Khôi ra khỏi Ngọc Cốt Cung.
Ra hiệu cho những thị hầu khác lui xuống, lúc này y mới lại giơ tay, vận chuyển tiên linh hệ mộc bao phủ Bích Đào, bắt đầu trị liệu.
Chu Minh cũng thuộc hành mộc trong ngũ hành, tiên linh lại có sắc hồng phấn, còn mang theo mùi hương của cây mai mà hồn linh của y trú thân khi phi thăng và nắn cốt.
Tiên linh vừa hiện, trong điện tràn ngập hương thơm thoang thoảng, như mê hoặc nhân tâm, khiến kẻ khác rơi vào mộng ảo. Chính vì thế mà y thường bị tiên tộc cổ chê cười là không đứng đắn, nên hiếm khi để lộ tiên linh trước mặt người khác.
Nhưng đối với Bích Đào, y lại chẳng hề keo kiệt.
Sắc hồng bao phủ thân thể nàng. Tiên linh hệ mộc tuôn chảy như nước suối, len lỏi vào từng kinh mạch, từ từ tu bổ tiên nguyên đã tổn hại vì cố chống cự lực lượng của Thiên Tiên.
Chu Minh vốn tâm cơ thâm sâu, hiểu rõ lần này Bích Đào cố ý gây chuyện ầm ĩ, tất nhiên cũng có mưu tính.
Tuy nàng chưa tỉnh, nhưng cả hai quen biết nhiều năm, từng xuống hạ giới cùng nhau nhiều lần, có thể nói là mười phần ăn ý.
Một người đào hố, một người lấp hố. Một kẻ gi‧ết người, một kẻ chôn x‧ác.
Lần này, nhất định y sẽ tận dụng cơ hội, trước khi Đại hội Trạch Tiên bắt đầu, giáng cho các tiên tộc cổ một đòn uy phong, tranh thủ thêm danh ngạch cạnh tranh cho nhóm tiên vị công đức của U Thiên.
Đồng thời cũng nhân tiện rửa sạch những lời đồn hoang đường trước kia của Bích Đào.
Y gần như đã nhìn nàng trưởng thành, từng nhiều lần mang nàng xuống hạ giới làm công vụ, thừa hiểu những lời đồn kia không hề đúng. Bích Đào có tính khí ngông cuồng, hành sự cực đoan, nhưng tuyệt chẳng phải hạng lẳng lơ truỵ lạc.
Huống hồ, tên tiểu bạch kiểm kia là Thiên Tiên. Bích Đào chỉ chạm nhẹ tay áo đã bị chấn thương tiên nguyên thì mấy chuyện “cưỡng hôn, ôm eo” gì đó căn bản chính là vô căn cứ.
Về việc nên làm thế nào… Chu Minh lại triệu hồi Ngân Hán Cổ một lần nữa, liên tiếp phát ra mấy đạo truy vấn.
Mà tất cả đều gửi đến các cung điện có Chí Tiên và Linh Tiên tọa trấn.
Bề ngoài, y đang hỏi thăm những tiên quân, tiên nga từng cùng Bích Đào giao hảo mấy trăm năm, tường tận liệt kê bao lần Bích Đào bị đưa vào Linh Ngữ Cung, khơi dậy sự bất mãn trong lòng đám tiên vị cấp thấp đối với lối xử trí hồ đồ, không phân rõ phải trái của tiên tộc cổ.
Trên Thiên giới nhiều nhất là gì? Chính là những tiên vị cấp thấp đông không kể xiết này.
Giống như bách tính nhân gian, có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Đăng tiên thành thánh, trong mắt Chu Minh, đều là một dạng biến tượng của đạo đế vương mà thôi.
Đã là Đại hội Trạch Tiên, chỉ cho tiên tộc cổ cử một vài nhân tài kiệt xuất tham gia thì tính là gì? Vậy chẳng phải là điều động nội bộ hay sao?
Khi còn ở nhân gian, Chu Minh vốn là nhi tử của một vũ cơ thất sủng. Ngôi vị Thái tử là do y bày mưu tính kế, gi‧ết hại phụ huynh mà đoạt lấy. Tuy chưa kịp đăng cơ đã mất nước, song y chưa từng tin vào cái gọi là thiên mệnh.
Cho nên mấy ngày kế tiếp, y đích thân bôn tẩu khắp Bồng Lai, U Minh, thậm chí là Cửu Thiên.
Tự mình ra mặt, vận động, xúi giục những tiên vị cấp thấp, những kẻ không có nơi để dựa vào, cả những kẻ bị tiên tộc cổ bài xích.
Thả lưới rộng, cần cù bắt cá, để bày những quân cờ có thể lợi dụng, y chẳng quản hạ mình mà kết giao với đủ loại người.
Trong khi đó, Bích Đào vẫn đang chìm trong giấc ngủ say ở Ngọc Cốt Cung, hoàn toàn không biết rằng trên Ngân Hán Cổ, lấy nàng làm trung tâm, đang dấy lên một cơn cuồng phong bão tố.
Nàng chỉ biết hưởng thụ tiên linh hệ mộc dịu dàng của Chu Minh, an giấc trong một giấc mộng đẹp.
Trong mộng, nàng còn chưa ngưng linh, chỉ vừa mới sinh ra linh trí, nương thân trên cây đào lớn, mượn cành nhánh rễ ngầm, dò xét toàn bộ Quân Thiên.
Tầm mắt thấy sinh linh trong biển Vô Cực, thấy ba nghìn dặm cành đào che phủ Quân Thiên dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, thấy những thông đạo u ám trong rễ cây nối liền âm giới, hắc khí thâm trầm.
Ngày nối ngày, năm qua năm, nhật nguyệt thay nhau, âm dương luân chuyển… cho đến khi một bóng dáng nhỏ bé bỗng nhiên xuất hiện.
Lúc đầu, chàng chỉ mang một thanh trường kiếm đỏ rực được liệt hoả tôi luyện, lặng lẽ chọc nát lá rụng dưới gốc đào, ở lại một chốc đã buồn bực bỏ đi.
Sau đó chàng đến thường xuyên hơn. Kiếm lớn hơn người, bàn tay non nớt phải hợp lực mới nắm được chuôi, múa vài chiêu xiêu vẹo hữu khí vô lực.
Chàng không phải là nhân tài “thiên tư trác tuyệt”. Ban đầu thậm chí chàng còn chẳng biết điều động tiên linh trong cơ thể.
Thiếu niên ấy ngày qua ngày trưởng thành, lúc nào cũng cô độc một mình, vòng đi vòng lại chỉ biết luyện kiếm.
Áo thấm đẫm mồ hôi, đôi tay cũng nhuộm máu.
Ngày đêm chẳng nghỉ.
Những khi phong vũ cuồng loạn, chàng cũng chạy tới gốc đào lớn. Nhưng chàng không hề mở kết giới che mưa, mà để mặc cuồng phong thổi tung quần áo, mưa xối ướt gương mặt.
Chàng vẫn luyện kiếm, lặng lẽ để mặc lệ nóng hòa cùng giọt mưa lạnh lẽo, buông thả cho bản thân sụp đổ một lần.
Bích Đào dõi theo chàng, cứ thế mà dõi theo chàng.
Nhìn chàng ngày ngày luyện tập, chiêu thức dần trở nên thuần thục, đến khi có thể tùy ý thu phóng tiên linh, chàng vui mừng nở nụ cười.
Thế nhưng chàng quay đầu lại, đối diện với khoảng trống sau lưng, nụ cười ấy cũng nhạt dần.
Trên mặt chàng khó nén vẻ mất mát vì không thể cùng ai chia sẻ niềm vui.
Khi ấy Bích Đào đã biết, chàng là nhi tử của Quân Thiên Tiên Đế, là thiếu niên tiên quân được ngưỡng vọng của cả tiên tộc cổ.
Cho nên, mồ hôi, máu và nước mắt của chàng, thậm chí cả sự nỗ lực ngày đêm không ngừng nghỉ, đều chẳng thể để ai nhìn thấy.
Về sau, vì phát hiện nơi đây vắng bóng người, chàng ngày càng thả lỏng, ngày càng tự tại.
Chàng có thể buông bội kiếm, ngồi trên bãi cát nhìn rùa đen gi‧ao ph‧ối mà ngẩn ngơ. Có khi chàng lại cởi áo tháo đai lưng lặn xuống biển mò cá, bắt cua linh đỏ để nướng ăn.
Cũng có lúc chàng cau mày nhẩm đọc tâm pháp tâm kinh một cách ngắc ngứ, hay so chiếu ảnh lưu trên Ngân Hán Cổ, ép mình ghi nhớ từng khuôn mặt, từng chức vị của nhóm tiên tộc cổ.
Thậm chí chàng còn vất vả học cách xử lý những công văn rườm rà tối nghĩa đến từ các giới.
Chàng cũng hay mang theo mấy món “phế vật”, đào hố giấu dưới gốc đào giống như con cún nhỏ thích chôn xương, rồi cách một thời gian lại đào lên, ôm trong tay mân mê, lưu luyến vô cùng, song chẳng dám mang về cung điện của mình.
Khi không vui, khóe môi chàng mím chặt rũ xuống. Lúc buông lỏng, mắt chàng ánh lên màu vàng nhạt như mặt trời lặn ở biển Vô Cực, đẹp như vực sâu biển lớn.
Động tác vô thức vuốt nốt ruồi nhỏ dưới cằm khi chiêu thức chưa thuần thục, nụ cười thoáng hiện nhưng nhanh chóng thu lại khi vừa nghĩ đến điều gì đó…, tất cả đều trở thành phong cảnh khiến Bích Đào mong ngóng để được ngắm nhìn trong quá trình ngưng linh dài dằng dặc nhàm chán ấy.
Trong mộng, Bích Đào si ngốc dõi theo bóng hình tuấn mỹ sinh động ấy. Một cái chớp mắt như đổi dời xuân thu.
Một cái liếc nhìn tựa trăm năm.
Nhìn chàng dần khoác lên “mặt nạ khôi giáp” của thần quân thánh tử thuộc tiên tộc cổ, từ thiếu niên hỉ nộ rõ ràng, âm thầm nỗ lực mà tự mình vui sướng, biến thành tiên quân mẫu mực nghiêm khắc cổ hủ, theo đúng khuôn phép, ít khi nói cười.
Cuối cùng chàng đã trưởng thành, phong cốt hiên ngang, khí độ như núi, lại hầu như chẳng còn nét tươi cười năm xưa.
Trong mộng, dường như chàng cảm nhận được sự tồn tại của Bích Đào, đôi mày nhíu chặt. Ánh mắt chàng khó nén kinh ngạc mà quay đầu nhìn nàng một thoáng, rồi như bị bỏng rát nên vội vàng dời đi.
Chàng nhìn hoàng hôn đỏ rực như ngọn lửa ngập trời trên biển Vô Cực của Quân Thiên, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Đợi đến khi ngươi trở thành Huyền Tiên…”
Bích Đào trong mộng vươn tay nắm lấy tay áo chàng, bừng tỉnh trong hương mai phảng phất của tiên linh hệ mộc, trong tay thực sự siết chặt một ống tay áo.
Ống tay vương vết máu bẩn, song chất liệu tiên bào như mây như khói, mang lại cảm giác lạnh lẽo nơi đầu ngón tay. Nàng thoáng ngơ ngác, chẳng phân rõ mộng hay thực, nhìn chằm chằm tấm vải rất lâu.
“Hừ, có lúc ta còn nghi ngờ cái tiểu quan tài kia hạ cổ ngươi rồi. Một mảnh tay áo rách cũng đáng để ngươi ngủ chết mê chết mệt vẫn còn ôm khư khư, chẳng thấy bẩn sao?”
Tiên linh hệ mộc mang hương mai thoáng chốc đã thu liễm hoàn toàn.
Bích Đào bừng tỉnh, nhìn thấy Chu Minh Tiên Đốc, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng dám liều mạng trên cầu Thủy Xuân chính là vì biết Chiêm Khôi sẽ đưa nàng về U Thiên. Và Chu Minh tất sẽ cứu nàng.
Chu Minh Tiên Đốc là chỗ dựa tiên vị công đức mà nàng chọn.
Nghe y mở miệng châm chọc, nàng đã quen, chỉ cất đoạn “tay áo rách”, khẽ mỉm cười.
Bước xuống giường, nàng cung kính hành lễ: “Đa tạ Thái tử điện hạ lại cứu Bích Đào một mạng. Bích Đào tất sẽ dốc lòng hầu hạ, dũng tuyền tương báo.”
“Hừ, dũng tuyền tương báo? Vậy sao ngươi không chịu gia nhập Ngọc Cốt Cung, làm truyền nhân của ta?”
Từ xưa đến nay, tiên vị chư thiên đều chọn “truyền nhân” để kế thừa chính thống.
Tiên tộc cổ lại càng coi trọng điều đó. Phụ truyền tử, mẫu truyền nữ, huynh truyền đệ.
Ngoài việc sinh sản kế thừa, còn sẽ thu truyền nhân trong tộc, thực chất không khác mấy với quan hệ thầy trò ở hạ giới.
Bích Đào đáp ngay: “Thái tử điện hạ nay là Bồng Lai Tiên Đốc, tương lai chưởng quản Bồng Lai tiên đảo, giám sát nam tiên Cửu Thiên. tiểu nữ tiên linh thấp kém, e khó truyền thừa nổi.”
“Huống hồ, nếu tiểu nữ làm Tiên Đốc quản nam tiên, trên Cửu Thiên e rằng chẳng còn tiên quân nào dám bước ra cửa nữa.”
Danh tiếng của Bích Đào sớm đã lan xa. Nàng vốn không để tâm đến thanh danh, mặc cho lời đồn càng lúc càng thái quá, thậm chí còn thường tự trêu chọc chính mình.
Suy cho cùng, so với những tiên vị cấp thấp bỗng dưng “mắc tội” mà bị biếm xuống hạ giới, nàng không có thân thích trong tiên tộc cổ, cũng không có chỗ dựa vững chắc. Nổi tiếng, dù tốt hay xấu, chính là con đường duy nhất để tự bảo toàn.
Sở dĩ Chu Minh thu nàng làm thị hầu, cũng bởi nàng giao du rộng rãi, có tầm ảnh hưởng không nhỏ, cộng thêm chuyện nàng theo đuổi Minh Quang Thiên Tiên, khiến mấy tiên quân bảo vệ chàng của tiên tộc cổ coi nàng như hổ như sói mà ngầm đối lập.
Xưng hô “Thái tử điện hạ” của Bích Đào khiến toàn thân Chu Minh khoan khoái.
Y là tiên vị công đức hiếm hoi vẫn còn vương vấn phàm trần, tham luyến phú quý. Còn sự tranh quyền đoạt lợi nơi Thiên giới, đối với kẻ chấp niệm cái danh “Thái tử”, ngôi vị mà đến khi ch‧ết y vẫn chưa từng được đăng cơ, quả thật chẳng khác nào như được đo ni đóng giày.
Chu Minh không nói thêm gì nữa. Dù sao, ngoài Bích Đào, trong Cửu Thiên này, ai còn gọi y là Thái tử điện hạ nữa?
“Có người đang chờ ngươi ở bên ngoài.”
Y cười lạnh châm biếm: “Lần này, cuối cùng bọn họ cũng buộc phải tạm cúi thấp cái dáng vẻ cao ngạo. Tiếp theo, ngươi muốn làm gì thì cứ việc mà làm…”
“Tên tiểu bạch kiểm ấy, nói không chừng còn tự mình đến dỗ ngươi. Ngươi hoàn toàn có thể nhân cơ hội mà biến những lời đồn thành sự thật.”
Bích Đào không vội ra ngoài mà mở Ngân Hán Cổ, nhanh chóng nắm rõ cục diện.
Đuôi mày khẽ động, đôi mắt đẹp dần nhiễm ý cười như sóng nước gợn lăn tăn.
Hiển nhiên Chu Minh Huyền Tiên những ngày này đã dốc không ít tâm sức. So với suy tính của nàng, quả thật cục thế hiện tại thuận lợi hơn nhiều.
Nàng lại hành lễ lần nữa: “Thái tử điện hạ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
Nói rồi, nàng nhanh như chớp chạy vội ra khỏi Ngọc Cốt Cung.
Mới ra tới cửa cung, nàng đã thấy từng tầng từng lớp thị hầu của các tiên tộc Cửu Thiên tụ tập quanh đây.
Thậm chí còn có mấy tiểu tướng trọng yếu của Lôi Bộ. Trong tay họ còn mang theo đủ loại tiên khí cao cấp, tiên linh rực rỡ chói mắt.
Bích Đào sốt sắng đảo mắt tìm kiếm bóng hình mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Người muốn gặp chưa thấy, trong thoáng chốc, ngay chính giữa đám đông, nàng nhìn thấy một “nam nhân như đại bàng giương cánh”.
Gương mặt Băng Luân Chân Tiên anh tuấn, lạnh lùng cứng cỏi, nhưng thoáng vặn vẹo.
Hắn mang khí thế hùng hổ bước ra khỏi đám người, đối mặt với Bích Đào mà gắng gượng lắp bắp nửa ngày.
Ngay trước mặt đám thuộc hạ Lôi Bộ, cùng tiểu tướng tiên tộc cổ đến trao lễ bồi tội, mãi hắn mới nghẹn ra một câu: “Ta… đến xin lỗi ngươi!”
Một tiếng “xin lỗi” kia gào thét như long ngâm hổ khiếu, trời long đất lở, dọa Bích Đào vô thức lùi lại hai bước.
Khí thế này giống như “Ta đến lấy mạng ch‧ó của ngươi!” vậy.

* Chú thích:
[1] Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ: Dải ngân Hà xoay vần theo quỹ đạo Âm Dương.

Bình Luận

0 Thảo luận