“Chu Minh Tiên Đốc.” Mấy tiểu tiên lập tức vấn an, Chu Minh đáp lại qua loa.
Ngọc Càn nhân cơ hội cáo từ.
Bích Đào không kịp tiễn, dưới sự thúc giục của Chu Minh, nàng mở Ngân Hán Cổ.
Sự kiện Đại hội Trạch Tiên đang là tâm điểm chú ý được treo ngay chính giữa Ngân Hán Cổ. Lúc này, văn tự trên đó đang thay đổi nhanh chóng, như kim long xích xà bò lổm ngổm.
Bích Đào và mọi người đều chăm chú nhìn văn tự biến động, biểu cảm từ nghi hoặc chuyển sang phấn khích.
“A, đây là... bất kỳ ai cũng có thể tham gia Đại hội Trạch Tiên sao?” Chiêm Khôi kích động, giọng như chuông đồng.
“Đúng vậy, quy tắc đã được mở rộng hoàn toàn.” Khóe miệng Chu Minh nhếch lên điên cuồng: “Tất cả tiên giai đều được tham gia.”
Y liếc nhìn Bích Đào, nhướng mày: “Tuy nhiên, quy tắc cũng đổi từ việc cần đạt năm vạn tín lực trong trận thi đấu đầu tiên thành mười vạn.”
“Mười... vạn...” Huyền Giáp cảm thán.
“Lấy đâu ra mười vạn tín lực chứ? Một giới phàm trần ở hạ giới thì tổng cộng có bao nhiêu người chứ...” Chiêm Khôi lẩm bẩm.
“Cuộc thi xếp hạng theo khoảng thời gian đạt được mười vạn tín lực. Một ngày ở Thiên giới bằng mười năm ở nhân gian, lấy giới hạn thọ mệnh của phàm nhân là trăm năm thành tổng thời gian thi đấu.”
Bích Đào ngẩng đầu đọc quy tắc dự thi.
“Người đầu tiên đạt mười vạn tín lực có thể trở về Thiên giới để thụ phong. Chỉ cần không vi phạm quy tắc dự thi, không gian lận, không theo con đường tà đạo, không làm rối loạn trật tự vận hành ở hạ giới, thì cách thức thu thập tín lực sẽ không bị hạn chế.”
“Hơn nữa, tín lực đạt được sẽ trực tiếp chuyển hóa thành tiên linh. Khi trở về Thiên giới, giám thị của Lôi Bộ sẽ dùng lôi kiếp dẫn nhập vào cơ thể thí sinh...”
“Điều này có nghĩa là Đại hội Trạch Tiên lần này là cơ hội thăng tiên giai chưa từng có từ trước tới nay.”
Đọc đến đây, Bích Đào cũng phấn khích. Nhưng ngay sau đó, Chu Minh chỉ vào phần dưới cùng của Ngân Hán Cổ, giáng một đòn nặng nề vào đám người đang vui mừng.
“Nếu không đạt đủ mười vạn tín lực thì sẽ bị coi là thất bại ở trận thi đấu đầu tiên. Người thất bại sẽ dùng tiên linh để bù đắp tín lực còn thiếu. Khi trở về Thiên giới, giám thị của Lôi Bộ sẽ dùng hình thức thiên lôi nhập thể để dẫn linh ra khỏi cơ thể, đưa vào Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, cung cấp cho việc vận hành luân chuyển của vạn giới.”
Mọi người đều sửng sốt.
Thua thì còn bị ngũ lôi oanh đỉnh, tán linh lúc quy thiên sao...
Sau một lúc, Bích Đào hỏi: “Nếu tiên giai của thí sinh thấp kém, trong cơ thể không đủ tiên linh để đổi lấy mười vạn tín lực thì sao?”
Đôi mắt hẹp dài của Chu Minh híp lại: “Vậy đương nhiên là tán hết tiên linh, bị đày xuống trần.”
“Nặng hơn nữa, nếu tán hết tiên linh mà vẫn không đủ số lượng để bù quỹ, thì chỉ còn cách rút hết khí vận luân hồi, tước đoạt khả năng trùng tu phi thăng thành tiên.”
“Đợi đến khi khí vận làm người trong luân hồi cũng cạn kiệt, e là chỉ còn súc sinh đạo...”
“Hay... lắm...” Huyền Giáp ngây ngốc mở miệng.
Chiêm Khôi quay đầu lườm nàng ấy: “Vậy là hay đó hả?”
“... Đủ tàn nhẫn!” Huyền Giáp nói.
Chiêm Khôi: “...”
Chu Minh tiếp lời: “Quả thực đủ tàn nhẫn.”
“Như vậy, đúng là tiên tộc cổ bị buộc phải nhượng bộ, thậm chí có vẻ như đã cung cấp cơ hội một bước lên trời cho những tiên vị thấp kém.”
“Nhưng chưa kịp xuống hạ giới đã phải gánh trên lưng món nợ mười vạn tín lực. Không đủ tín lực thì không những không thể trở về mà có khi còn không được làm người.”
“Hơn nữa, các ngươi thấy vị thần tinh tú của trận thi đấu đầu tiên chưa?” Chu Minh chỉ vào Ngân Hán Cổ lơ lửng trên không.
Bích Đào ngẩng đầu.
“Nhị thập bát tinh tú của Đấu Bộ, Phòng Túc, Phòng Nhật Thố.”
“Phòng Nhật Thố là chòm sao thứ bảy của Đông Phương Thanh Long.”
Bích Đào khẽ cau mày: “Phòng Túc nằm ở bụng Thanh Long, nơi ngũ tạng, vạn vật bị tiêu hóa ở đây, hung nhiều lành ít... Nếu xuống hạ giới, ắt là cục diện quốc gia rối loạn, tranh đoạt quyền thế.”
Quốc gia rối loạn, tranh đoạt quyền thế, vận mệnh của phàm nhân chỉ như cỏ rác. Trong bối cảnh như vậy thí sinh cần phải kiếm đủ mười vạn tín lực.
“Trận thi đấu đầu tiên đã chơi lớn thế sao?”
“Chuyện này phải hỏi Thiên Tiên của ngươi đấy.”
Chu Minh nửa tán thưởng nửa châm chọc: “Hắn không hổ là ứng viên cho vị trí Tiên Đế kế nhiệm, nhìn qua thì bảo thủ, ngày thường đối xử với tiên vị công đức ở U Thiên và các tiên vị cấp thấp thì khiêm nhường hữu lý. Nhưng thực tế thủ đoạn như lôi đình vạn quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=11]
Bị buộc lùi một bước thì sẽ giẫm ch‧ết đám người ở Cửu Thiên chuyên tung tin đồn nhảm, vô năng lười biếng.”
Bích Đào mang vẻ mặt phức tạp, có chút tự hào vì Minh Quang.
Dù sao, trong trận chiến thầm lặng này, trông có vẻ như chàng phải lùi bước, nhưng thực chất đã bóp nghẹt yết hầu của tiên vị công đức ở U Thiên.
Bọn họ vốn khổ sở cầu xin, tranh mệnh với trời hàng ngàn năm mới phi thăng Thượng giới, lẽ nào thật sự vì một tiên chức chưa chắc đã vào tay mà vứt bỏ tất cả, làm lại từ đầu?
Thậm chí có thể chẳng còn cơ hội làm lại từ đầu nữa.
Nhưng nàng cũng cảm thấy chàng quả thật quá tàn nhẫn.
Chưa nói đến tiên vị công đức, những quy tắc này chẳng khác nào một cước đá bay “bát cơm” của các tiên vị cấp thấp. Mà cắt đứt con đường thăng tiến của họ chẳng khác nào gi‧ết ch‧ết phụ mẫu của họ.
Một khi chàng chưa trở thành Tiên Đế, nếu có ngày đám người ủng hộ rời bỏ chàng, chàng tất sẽ bị đám “kiến cỏ” bị chàng giẫm nửa sống nửa ch‧ết này phản phệ.
Dù đây là đạo làm vua, người làm vua phải cứng lòng, ý chí kiên định, hành sự quyết tuyệt, nhưng chàng cũng sẽ không còn giữ được thanh danh như trước nữa.
Bích Đào chép miệng: “Như vậy, đừng nói là đám tiên vị cấp thấp mênh mông vô tận ở Cửu Thiên, ngay cả tiên vị cấp cao muốn tham gia Đại hội Trạch Tiên cũng phải đắn đo xem khi trở về có bị rút sạch tiên linh, bị đày xuống hạ giới hay không.”
“Đúng là như vậy.”
Chu Minh cười đầy ẩn ý, nhìn Bích Đào hỏi: “Kết quả này ngươi cũng không ngờ tới, đúng không? Sao rồi? Còn tham gia không? Có xuống trần không?”
Bích Đào cười ha hả: “Giờ e là không do tiểu nữ nữa rồi. Quy tắc này vừa đặt ra, dù tiểu nữ không muốn xuống, đám chân chó của Minh Quang cũng sẽ ném tiểu nữ xuống.”
Đôi mắt Bích Đào rực sáng, như hoa đào nở muộn, nhìn qua còn có vẻ hứng thú hơn trước.
Nàng nhướng mày, cười rạng rỡ mà thong dong: “Tiên trưởng, ngài biết tiểu nữ đã cố gắng thế nào vì cơ hội thăng tiến. Cơ hội ngàn năm có một hiếm có thế này, sao có thể bỏ lỡ?”
“Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thăng lên Huyền Tiên để tên tiểu bạch kiểm đó giữ lời hứa à?” Chu Minh trêu chọc.
Bích Đào không nhịn được cười, ngồi xếp bằng, vui vẻ rung đùi: “Tiên trưởng nói gì thế? Nếu tiểu nữ thật sự thăng lên Huyền Tiên, còn cần chàng giữ lời hứa sao?”
“Đến lúc đó, tiểu nữ cứ cướp chàng nhốt vào tẩm điện muốn làm gì thì làm, chàng có chạy nổi không?" Chiêm Khôi ở bên cạnh nghểnh cổ nói thay Bích Đào: “Đến lúc đó ta và Huyền Giáp sẽ làm hộ pháp canh cửa cho tỷ!”
“Huyền Giáp chỉ cần co vào trong mai rùa là có thể chống lại được ngũ lôi, đảm bảo dù Tướng quân Khôn Nghi đích thân đến cứu nhi tử cũng không vào được!”
Chu Minh chính là Huyền Tiên, y biết rõ trở thành Huyền Tiên cũng không thể vạn sự như ý.
Nhưng y bị hai kẻ gan to tày trời, cộng lại có thể che trời phủ đất bao trùm Tam Cảnh Cửu Thiên này chọc cho cười sảng khoái.
“Ha ha ha... Ha ha ha... Ta rửa mắt mong chờ!”
Bích Đào không đến nỗi mất tỉnh táo, nàng trả lời vài câu hỏi từ bằng hữu trên Ngân Hán Cổ.
Sau đó, nàng nghiêm túc hỏi Chiêm Khôi và Huyền Giáp lần nữa: “Hai người thật sự muốn đăng ký?”
Nàng khuyên can một cách lý trí: “Chiêm Khôi có vận khí tuyệt hảo, thật ra không cần mạo hiểm xuống hạ giới. Đợi ta xuống đó, muội siêng năng giúp đỡ trong các tiên cung ở Cửu Thiên, chắc chắn sẽ có tiên trưởng sẵn lòng thu nhận muội.”
“Còn Huyền Giáp, cung điện của tỷ bị thu cũng không sao. Tỷ có thể đến dưới gốc cây đào, nằm dài ngàn năm vạn năm, rồi cũng sẽ tiến bộ thôi.”
Nàng thật lòng nghĩ cho hai tỷ muội. Với quy tắc mới này, xuống trần chẳng khác nào cửu t‧ử nhất sinh.
Nhưng hai người không nghe lời khuyên của Bích Đào, kiên quyết đăng ký.
“Ta chẳng muốn vào tiên cung của tiên trưởng nào để hầu hạ, ta muốn hóa rồng nhập vào Sơn Thủy Bộ!”
Sơn Thủy Bộ thuộc cửu tộc ở Thiên giới, nhưng nằm ngoài Lục Bộ của Thiên giới.
Dù cũng là một tộc thuộc tiên tộc cổ, nhưng họ không nhận tiên chức ở Thiên giới mà quản lý sông hồ biển cả dưới trần, coi như thần thánh địa phương ở hạ giới.
Tuy quyền hạn không lớn, nhưng thắng ở độc bá một phương, ít tranh đoạt xâm phạm lẫn nhau, rất tự tại.
Nhưng tộc Thần Long tu luyện cực kỳ khó khăn, giao phối sinh sản lại khá hỗn loạn, huyết mạch chân long chính thống không còn nhiều.
Chiêm Khôi là cẩm lý ngưng linh mà thành, nếu có thể vượt qua Vũ Long Môn, quả thực có thể hóa thành Thần Long thông thiên triệt địa.
“Ta hóa rồng sẽ có màu đỏ rực! Chắc chắn siêu đẹp!” Chiêm Khôi còn tự luyến xoay một vòng khoe váy đỏ.
Bích Đào bật cười, quen biết trăm năm, không ngờ nàng ấy lại có chí lớn như vậy, tất nhiên cũng vui thay cho nàng ấy.
Còn Huyền Giáp thì nói với giọng dứt khoát: “Ta... nếu... không... trở... lại... thì... thôi...”
“Trở... lại... thì...”
Nàng ấy nói năng chậm chạp. Mấy trăm năm nay, chỉ có Bích Đào và Chiêm Khôi đủ kiên nhẫn nghe nàng ấy nói.
Không còn tâm tình để tu luyện, cùng lắm thì không trở lại nữa.
Rùa thì ở đâu cũng được trường thọ.
Sau khi cả ba đăng ký, họ tụ lại ríu rít thảo luận danh sách tham gia đang thay đổi liên tục trên Ngân Hán Cổ.
Chớp mắt, ngày bắt đầu Đại hội Trạch Tiên đã đến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận