Đám người xông đến sạp hoành thánh, hai gã đại hán một trái một phải kẹp lấy Bích Đào, thở hổn hển hét với những người khác trên phố: “Ở đây!”
Bích Đào thuận theo lực của họ khẽ cúi người, bỗng cảm thấy tư thế này có chút quen thuộc…
Nàng tự nhiên mượn sức từ vai hai gã đại hán, tìm một tư thế thoải mái hơn.
Đến khi mụ buôn người béo phì thở hổn hển chạy tới, mặt đầy vẻ tức giận chưa kịp bùng nổ, Bích Đào vịn vào đó mà ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với mụ ta.
Nàng cất giọng mềm mại: “Đại nương à, đừng giận mà, ta không chạy đâu. Ta thật sự đói quá, ăn chút hoành thánh thôi… Đại nương giúp ta thanh toán nhé.”
Mụ buôn người chẳng bị dáng vẻ này của Bích Đào lừa gạt, chỉ tay vào nàng định chửi bới. Nhưng vừa động, ông chủ sạp hoành thánh giữ Bích Đào cũng động theo.
“Báo quan… Ta, ta muốn báo quan!” Ông chủ sạp trợn mắt, mặt từ đỏ chuyển thành tím tái.
Ông chủ bất ngờ nắm cổ tay Bích Đào, khiến nàng hơi ngạc nhiên nhướn mày.
Lúc Bích Đào ăn được nửa, ông chủ sạp thấy cách nàng ăn uống, lại chỉ xỏ một đôi giày cỏ rách không chống nổi giá lạnh, đã nghi nàng không trả được tiền.
Ông chủ sạp biết đám người này đang chạy qua chạy lại. Bọn họ chuyên lùng sục các cô nương xinh đẹp, bán làm nô tỳ, thiếp, hoặc kỹ nữ.
Gần đây bọn họ lại gia nhập Thanh Hoa Thần giáo, có thêm nhiều gã đại hán không biết từ đâu đến, ngày ngày tụ tập ở quán trọ Duyệt Lai, qua cửa sổ nhìn người qua lại trên phố như hổ rình mồi.
Nữ tử đàng hoàng chẳng có ai dám ra đường nữa.
Bọn họ bắt không ít cô nương trong đám lưu dân, thậm chí cả nam nhân đẹp mã cũng không tha, chẳng biết bán đi đâu.
Nhưng ông chủ sạp không ngờ, bọn họ lại bắt cô nương này.
Mụ buôn người nheo mắt, ngón tay đang chỉ Bích Đào chuyển sang chỉ vào mũi ông chủ, gằn giọng hung dữ: “Sao? Ngươi không muốn làm ăn nữa à, hay là lão thọ tinh thắt cổ chê mạng dài?”
Ông chủ sạp như con diều bị chọc thủng, khí thế lập tức xẹp xuống, thực sự không dám dây vào đám người này.
Nhưng ông chủ sạp vẫn cứng cổ hét lên: “Nàng ta, nàng ta ăn uống mà không thanh toán, ta chỉ là người làm ăn nhỏ, có người ăn chùa mà không được báo quan sao?”
Ông chủ sạp hét lên, những người buôn bán gần đó cũng ngoảnh đầu nhìn.
Tàu hỏng còn có ba cân đinh, trên phố này có không ít người buôn bán, dù có cạnh tranh nhưng cũng có láng giềng giúp đỡ.
Mụ buôn người thấy vậy, ngập ngừng một lát, rồi cười lạnh: “Gào cái gì mà gào, đưa tiền cho ngươi là được chứ gì? Mau buông cô nương nhà người ta ra. Cái móng chó còn sờ loạn chỗ nào thế? Đồ già mà không nên nết…”
Nhưng mụ buôn người quay lại nhìn chồng đống bát lớn trên bàn, cũng thấy khiếp sợ mà nhìn Bích Đào.
[Ăn khỏe thế!]
Ông chủ sạp sợ đến mức run như cầy sấy.
Trên đời có được hai phần lương tâm đã hiếm, thêm chút dũng khí lại càng quý giá.
Lần đầu tiên Bích Đào cảm nhận được lòng tốt từ người lạ, nàng nhìn lưng ông chủ sạp run rẩy vì sợ, khẽ cong mắt cười.
Nhưng người thường cuối cùng không dám dây vào đám tà giáo tụ tập thành bầy, trong địa ngục nhân gian ai cũng lo thân mình, có thể ra tay kéo người một cái đã là người rất tốt bụng rồi.
Dũng khí và lương tâm của ông chủ sạp chỉ đủ chống đỡ đến bước này.
Run rẩy nhận “phí bịt miệng” nhiều hơn từ mụ buôn người, ông chủ không dám nhìn cô nương bị dẫn đi ra sao.
Bích Đào bị đám người đưa đi, vào quán trọ Duyệt Lai, bị ném vào một phòng trống, hai tay cũng bị trói chặt.
Bích Đào chẳng chút hoảng hốt, nghiên cứu sợi dây trên tay một lúc, không thử cởi trói mà tìm chiếc giường có chăn bông rồi chui vào, ăn no uống đủ bắt đầu gà gật.
Tình cảnh này có thể nói do Bích Đào một tay tạo ra.
Lúc chạy đi, nàng đã tìm hiểu rõ tình hình của trấn Tứ Động.
Công việc gì kiếm được nhiều tiền, chỗ nào làm công trả lương hậu hĩnh, thậm chí hỏi cả tiểu nhị tửu lâu vài câu, Bích Đào phát hiện rời thôn Thạch Cát, muốn ăn no vẫn không phải là chuyện dễ dàng.
Nàng tính toán vài con đường, đóng giả nam nhân làm công là tốt nhất, nhưng nàng vốn thiên sinh lệ chất, không thể thực hiện được.
Hơn nữa ở thời thế này, cả nam lẫn nữ có dung mạo đẹp đều không an toàn.
Nữ tử làm công càng khó, gả cho người khác trở thành lối ra khả quan duy nhất.
Nhưng Bích Đào, một nữ tử đến từ nơi khỉ ho cò gáy, không có gia thế, chỉ dựa vào nhan sắc thì không gả được cho người trong sạch, nhà phu gia mà không tốt thì vẫn không thể ăn no.
Chẳng lẽ vì miếng ăn mà làm thiếp cho lão già rụng răng?
Con đường duy nhất khả thi là ẩn cư trong núi, vì Bích Đào biết săn bắn.
[Nhưng nàng ẩn cư bao năm rồi, không tiền mà ẩn cư khổ quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=19]
Nàng muốn ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt! Không phải thịt thú hoang tự nướng, không ngon chút nào!]
Nàng muốn ăn ở quán.
Một nữ nhân trẻ đẹp như nàng, muốn an cư lạc nghiệp nơi phố xá sầm uất, muốn ăn no là điều không thể.
Ra ngoài làm công chưa đến tối đã bị người nhòm ngó, kết cục không ngoài bị bắt hay bị bán đi.
Bích Đào không sợ, nhưng nàng ngại phiền phức.
Dù sao cũng bị bán, chi bằng nàng ở trong cái ổ tà giáo này vài ngày.
Đám này trả tiền tám bát hoành thánh nhiều thịt mà mắt không chớp, còn đưa dư cho ông chủ nhiều thế.
Nhìn mụ buôn người eo to như cái chum, ngày thường chắc được ăn ngon lắm đây.
Dù từ nhỏ Bích Đào không được ai dạy dỗ, nhưng khả năng phân biệt tốt xấu dường như đã được khắc sâu vào xương tuỷ.
Không thể hại hay lừa dối người tốt, nhưng đám khốn kiếp này thì nàng có thể giở trò.
Bích Đào định ở trong ổ tà giáo này kiếm ít tiền rồi mới rời đi.
Hạ quyết tâm, Bích Đào yên tâm ngủ trong hang giặc. Đến khi trời tối, nàng bị kéo dậy, mơ mơ màng màng bị nhét vào một cỗ xe ngựa.
Rồi xe chạy suốt một đêm.
Xe ngựa dù hơi xóc nảy, nhưng tốt hơn xe lừa nhiều.
Đầu tiên là Bích Đào không bị lạnh. Trong xe có bình nước nóng rất to. Bích Đào lạnh thì ôm lấy ủ ấm.
Kết quả sáng hôm sau, nàng bị người ta chỉ vào đầu mắng: “Cả đêm qua ta không thể ngủ, ngươi cứ rúc vào lòng ta làm gì? Muốn bú sữa à?”
Bích Đào mở mắt mới phát hiện, ồ, thứ nàng ôm cả đêm để sưởi không phải bình nước nóng, mà là mụ buôn người.
Nàng cười hì hì, không bú sữa nhưng muốn ăn cơm, rồi lại ăn đến mức mụ buôn người mắng nàng là thùng cơm heo.
Bích Đào gặm bánh bao thịt ngập dầu, hừ hừ hai tiếng coi như tiếng kêu của heo.
Cứ thế đi thêm bốn năm ngày, Bích Đào ăn ngon ngủ say.
Vì ngoài chuyện ăn khỏe, nàng thật sự rất nghe lời, dần dần mụ buôn người không còn hung dữ với nàng nữa.
Ngày đến Sùng Xuyên, mụ buôn người trang điểm cho nàng, chải tóc, đeo trang sức, thay váy đẹp.
Thậm chí còn mua cho nàng một xâu kẹo hồ lô.
Bích Đào liếm xâu kẹo hồ lô ngọt ngào, váy màu hồng tím dài phết đất, bên ngoài khoác áo bông lông mềm, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, tròn như trăng rằm.
Nàng nở nụ cười, đôi mắt hoa đào đong đầy tình ý, mớ trang sức rẻ tiền trên đầu như biến thành báu vật, nàng như đóa hoa đào nở trái mùa giữa tuyết trắng.
Nàng cẩn thận gặm một quả sơn tra phủ đường giòn, nhai kỹ nuốt chậm, rồi cười tươi hỏi mụ buôn người: “Đại nương lại định bán ta à? Nơi đó có được ăn no mặc ấm không?”
Mụ buôn người cũng lấy làm lạ, cả đời làm nghề buôn người, mụ ta từng gặp những kẻ đòi sống đòi ch‧ết, phát điên muốn bỏ chạy, ai có tính cách mạnh mẽ hơn thì còn có ý định đồng quy vu tận.
Đa phần là những kẻ tâm như tro tàn, khóc lóc thảm thiết, hoặc co ro sợ hãi, chưa làm gì đã sợ hãi quá mà mắc bệnh, hoặc nhịn ăn khiến xanh xao vàng vọt, bán không được giá, thật xui xẻo.
Cả đời mụ ta chưa từng gặp “con heo” nào ngoan ngoãn, nghe lời, hoạt bát đáng yêu như thế này.
Trong nghề của bọn chúng, những người bị buôn bán qua lại đều gọi là “heo”.
Mụ ta bật cười, giọng điệu thực sự dịu đi vài phần.
Mang chút thiện ý hiếm hoi, mụ ta dặn dò Bích Đào: “Ăn no mặc ấm tính là gì? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời giống như khi đi theo ta, sơn hào hải vị, mặc vàng đeo bạc sẽ không thiếu.”
Bích Đào ngoan ngoãn gật đầu.
Tối đó, nàng bị đưa vào một đại viện.
Thành Sùng Xuyên hơn trấn Tứ Động cả trăm lần.
Tường thành cao nguy nga. Dù canh giờ đã muộn, trên phố vẫn nghe thấy tiếng ồn ào, mùi thức ăn thơm lừng từ con phố phía trước bay tới.
Bích Đào nheo mắt hít sâu. [Ừm? Hình như có mùi thơm của móng giò.]
Đại trạch này chỉ cách phố chính một con đường. Cánh cổng sơn son, kiến trúc đại hợp viện gồm tám sân viện liên hoàn, tọa lạc ở chỗ náo nhiệt mà vẫn giữ được sự yên tĩnh.
[Bọn tà giáo giàu thật! Giàu chảy mỡ luôn!]
Nàng đến đúng nơi rồi.
Bích Đào được dẫn vào từ cửa sau, trong một viện hẻo lánh sáng rực ánh đèn, bị mấy người săm soi nửa ngày.
Nàng luôn ngoan ngoãn đứng yên, đúng như mụ buôn người nói, rất nghe lời.
Bảo xoay vòng thì nàng xoay vòng, hỏi gì cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Nàng cười tươi tắn, không giống con heo đang bị bán, mà như tân nương sắp được gả cho lang quân như ý.
Quả nhiên, đám tà giáo nhận hàng cũng rất hài lòng.
Người đẹp thì không khó tìm, trong hầm của chúng cũng có vài người, nhưng dạy dỗ phiền phức ch‧ết đi được.
Như cô nương trước mặt, vừa đẹp vừa ngoan vừa hiểu chuyện, không có bất kỳ ai như vậy.
Mụ buôn người dẫn theo Bích Đào mấy ngày, cũng không phải lo lắng gì nhiều, thậm chí bảo người ta không cần nhốt nàng vào hầm.
“Chỉ cần cho nàng ta ăn no mặc ấm là được. Nếu nhốt lại, lúc tiếp đãi đại nhân, khó tránh ảnh hưởng đến phẩm chất.”
“Phẩm chất” này ý chỉ dung mạo.
Người đẹp không chỉ nhìn mặt mũi cốt cách, khí chất trạng thái cũng rất quan trọng.
Mấy người đều tỏ vẻ tán đồng.
Nhưng cũng có người cảnh giác, vuốt râu, oán giận: “Lê bà bà chẳng phải không biết đám người đó khó dạy dỗ thế nào, giả bộ ngoan ngoãn cũng không phải không có.”
“Nhưng ngươi đặc biệt dặn dò, bao năm nay đây là lần đầu tiên, yên tâm, sẽ không bạc đãi nàng ta.”
Đến khi giao dịch xong, Bích Đào sắp bị dẫn đi.
Mụ buôn người được gọi là Lê bà bà cũng chuẩn bị rời khỏi.
Bích Đào liên tục ngoảnh lại, lưu luyến như muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nàng giật tay khỏi người đang kéo mình đi, gọi: “Đại nương, đại nương đừng đi, ta có lời muốn nói…”
Lê bà bà đã leo lên xe ngựa, thấy Bích Đào đuổi theo, nghe vậy khó hiểu thò đầu ra, còn cảm thấy buồn cười: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc lão bà này?”
Mọi người xung quanh nghe vậy không nhịn được cười, không ngăn cản Bích Đào đến gần xe ngựa.
Mấy ngày nay Bích Đào rất nghe lời, những người đi cùng Lê bà bà cũng chẳng đề phòng nàng.
Bích Đào đến cạnh xe, vẫy tay với Lê bà bà: “Chỉ một câu thôi, là lời hay, đại nương ghé lại gần một chút…”
Khi Lê bà bà vì bụng to khó nhọc cúi xuống, trong lòng còn nghĩ, lần sau đến đây, phải hỏi thăm tình hình của cô nương này ra sao.
Nghe lời như nàng, ít nhất không phải lo về tính mạng.
Biết đâu được quý nhân để ý, từ đây bay lên cành cao, thành người giàu sang phú quý.
Mụ ta vốn độc ác tàn nhẫn, lần đầu tiên trong cuộc đời hy vọng một “con heo” có kết cục tốt.
Nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng bị một cây trâm đâm vào cổ ghim c‧hết.
Người săn nhạn lâu năm cuối cùng cũng bị nhạn mổ mắt.
Cây trâm này còn là do chính Lê bà bà chọn cho Bích Đào.
Tuy rẻ tiền, nhưng nó khá sắc bén.
Quả thật Bích Đào có một lời hay muốn nói với mụ ta, dù sao dọc đường mụ ta đối với nàng cũng không tệ.
Bích Đào nói: “Đại nương à! Kiếp sau đừng làm điều ác nữa.”
Dù mụ ta đối với nàng không tệ, Bích Đào cũng không thể để người này rời đi tiếp tục lừa gạt buôn bán người khác.
Như cách nàng nhất định gi‧ết ch‧ết con sói từng đối đầu với mình, tránh thả về bầy sẽ bị trả thù.
Bích Đào sớm biết mụ ta tên Lê bà bà, khá nổi tiếng trong giới buôn người.
Dọc đường Bích Đào giả bộ ngoan ngoan nghe lời, ngày ngày “hôn mê”, nghe đám người vô tư khoe khoang những việc táng tận lương tâm mà bọn chúng đã làm.
Nàng hiểu ra bọn chúng lùng sục “Thiên Nữ” và “Thiên Quân” là để làm gì.
Nghe được Thanh Hoa tà giáo đã làm những việc gì, và còn định làm gì, thật sự khiến nàng nghe mà kinh hãi.
Bích Đào còn muốn nói “Kiếp sau đại nương hãy làm người tốt đi”.
Nhưng không biết vì sao, trực giác nàng mách bảo kiếp sau mụ ta không làm người được nữa.
Kẻ gi‧ết người sẽ không có kiếp sau, sẽ bị kéo vào địa ngục U Minh.
Khi máu phun ra, mọi người thấy ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi của Lê bà bà, đồng loạt lao về phía Bích Đào.
Bích Đào nghĩ: [Thấy chưa, nàng đã nói làn da con người không có lớp lông dày bảo vệ, quá mỏng manh, đâm một cái là máu phun tứ tung. Ch‧ết nhanh lắm!]
“Mẹ kiếp! Lại là một kẻ cứng đầu! Cổ Lê bà bà bị đâm thủng rồi!”
“Thất quản sự, người đã tắt thở rồi…”
Lê bà bà lặng lẽ lăn xuống khỏi xe ngựa, cơ thể nặng nề đập xuống đất “bùm” một tiếng.
Như tiếng chuông tang ngắn gọn tóm tắt cả đời tội ác của mụ ta.
Thi thể béo phì khiến ngựa hoảng sợ.
Bích Đào nhanh chóng bị mấy người ba chân bốn cẳng đè xuống, kéo lê, lôi đi, chân không chạm đất, hướng về hậu viện.
Nực cười là hơn chục gã đại hán, sợ Bích Đào vùng lên làm bọn chúng bị thương.
Cánh tay nàng bị giữ chặt. Nàng không hề giãy giụa, thậm chí có người còn đứng cách xa nàng.
Họ vẫn chưa hết kinh hãi vì cảnh vừa rồi.
Cảm thấy nàng đẹp như vậy, trước đó còn dịu dàng vô hại, cười tươi rói, nhưng gi‧ết người lại gọn gàng đến thế.
Lê bà bà ch‧ết ngay tại chỗ!
Đúng là hồng phấn khô lâu, rắn độc sặc sỡ!
Có người gào lên, ngựa hí vang.
Người đè nàng phun một bãi nước miếng, chính là lão già râu dê hứa với Lê bà bà sẽ đối tốt với Bích Đào.
Lão ta đích thân ấn cổ Bích Đào, đẩy nàng vào hầm, xô vào căn phòng tận cùng bên trong.
Căn phòng này để giam giữ những kẻ “tội ác tày trời”.
“Ở yên đó, bằng không sẽ gi‧ết ch‧ết ngươi!”
Lão già râu dê phải nhanh chóng xử lý hỗn loạn bên ngoài, hung tợn chỉ vào Bích Đào, đóng sầm cánh cửa gỗ cũ kỹ lại.
Bên ngoài hình như còn khóa.
Bích Đào bị xô ngã nửa nằm nửa ngồi dưới đất. Một khắc ngay khi cánh cửa gỗ cũ nát quen mắt giống như ở ngôi miếu hoang đóng lại, nàng cầm chặt cây trâm vừa cắm lại vào búi tóc trong lúc hỗn loạn vừa nãy.
Vừa nhìn qua nàng đã nhận ra đây là một hầm đất thô sơ. Ánh sáng leo lét, chỉ thắp một ngọn đèn dầu.
Bích Đào lăn một vòng dưới đất, nắm chặt cây trâm, áp sát tường, động tác cực kỳ lanh lẹ.
Nửa quỳ trên đất, thân nghiêng về trước, cổ hạ thấp.
Đó là tư thế chuẩn bị chiến đấu với dã thú.
Nàng nghe thấy trong hầm có tiếng thở nặng nề như dã thú.
Nhưng đợi một lúc, Bích Đào càng nghe càng thấy lạ.
[Hình như không phải dã thú?]
Bích Đào cảnh giác đứng dậy từ vách hầm, quan sát toàn bộ không gian, bước vài bước về chỗ có ánh sáng, rồi phát hiện không xa có một chiếc giường.
Trên giường có một người.
Chính xác là một nam nhân tay chân vặn vẹo, tứ chi bị trói chặt, áo quần rách rưới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận