Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 4: Nhưng chàng đẹp trai quá mà!

Ngày cập nhật : 2025-09-27 23:43:35
Bình thường muốn gặp người cũng chẳng dễ dàng gì.
Minh Quang là tiểu nhi tử của Tiên Đế. Tuy chưa chính thức thụ phong chức vị, nhưng Tiên Đô không nuôi người nhàn rỗi. Minh Quang thường xuyên nhận công vụ chạy khắp chốn Cửu Thiên.
Có khi cao điểm, tám năm mười năm cũng chẳng thấy mặt đâu, nỗi khổ tương tư dằn vặt đến mức ruột gan như thiêu như đốt.
Nhưng Bích Đào biết, ít nhất trong khoảng thời gian gần đây, Minh Quang Thiên Tiên sẽ bận rộn ở Tiên Đô.
Mâu thuẫn giữa các tiên vị của tiên tộc cổ và tiên vị hậu thiên ngày càng khó hòa giải. Trong số hậu duệ có tiên vị bẩm sinh, ngoài mấy người như Minh Quang, Băng Luân còn ra dáng tiên quân, những kẻ khác lại chẳng ra thể thống, quả thực có xu thế giống như “chuột sinh ra từ chồn, đời sau kém đời trước”.
Do tiên cách của những tiên vị bẩm sinh này đáng lo ngại, việc kế thừa chức vị của đời trước cũng không còn đường đường chính chính khi số lượng tiên vị hậu thiên ngày càng tăng.
Nhiều vị trí tiên chức bỏ trống đã gây ra tranh chấp liên tục khi bổ nhiệm.
Vì thế, Thiên giới và Minh phủ cùng tổ chức cuộc thi Đại hội Trạch Tiên.
Cuộc thi này yêu cầu các tiên vị bẩm sinh và tiên vị hậu thiên cùng xuống hạ giới trải qua tám kiếp khổ nạn, so tài về tín lực [1] và công đức, nhằm chỉnh đốn tiên cách [2].
Các tiên vị trống sẽ được công bố lần lượt trên Ngân Hán Cổ. Hai tháng sau, cuộc thi chính thức bắt đầu, chư tiên đều có thể tham gia, tiên vị sẽ thuộc về người có thuộc tính phù hợp và thực lực mạnh mẽ nhất.
Gần đây, Minh Quang Thiên Tiên bôn ba khắp Cửu Thiên, ghi chép các vị trí trống của sáu Bộ, đề xuất danh sách giám khảo, người đi kèm trong cuộc thi, và người cân bằng vận hành các tiểu thế giới, cùng vô số việc lặt vặt khác.
Trước khi rời khỏi Linh Ngữ Cung, Bích Đào đã nhận được tin tức trên Ngân Hán Cổ. Tất cả thị giả đi theo Minh Quang đều bị chàng phái đi làm việc. Hôm nay có thể chỉ có một mình chàng đi qua cầu Thủy Xuân.
Đây quả là cơ hội ngàn năm có một!
Trong hơn trăm năm theo đuổi chàng, chưa bao giờ Bích Đào thấy chàng đi đâu một mình.
Vừa rồi nàng còn nghe ngóng được rằng chàng đang ở U Thiên, mà từ U Thiên về Quân Thiên, nhất định phải đi qua cầu Thủy Xuân.
Bích Đào đến cầu Thủy Xuân, trước tiên thay bộ trang phục của cung nga ở Hoàng Viêm Cung gần đó, cầm chổi, giả vờ đang quét rác.
Trên cầu Thủy Xuân, tiên nhân qua lại không ngừng, ai nấy đều vội vã. Bích Đào quét cầu đến hai lần mà Minh Quang Thiên Tiên vẫn chưa xuất hiện.
Nàng đi đến mép nước, dùng đầu chổi gõ lên mặt nước.
Chẳng bao lâu, một gương mặt ướt sũng hiện lên từ dưới nước.
Người này có đôi mắt to chiếm phần lớn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay. Cằm nhọn đến mức dường như chỉ cần cúi đầu là có thể đâm thủng ngực mình.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới vẻ kiều diễm đáng yêu của tiểu mỹ nhân này.
Tiểu mỹ nhân vừa mở miệng, giọng nói lại thô ráp như quạ: “Yên tâm đi Bích Đào, khu vực quanh cầu này đã được muội ban phúc hết rồi!”
Người này là một trong những tiên nga thân thiết nhất của Bích Đào, tên Chiêm Khôi.
Chiêm Khôi là cá chép thành tiên, tiên lực không mạnh, chỉ là Chí Tiên ở cấp trung giai, nhưng lại vô cùng may mắn.
Bình thường, mấy tỷ muội chơi thân dù làm gì cũng thích mang theo Chiêm Khôi, có nàng ấy mọi việc đều thuận lợi gấp bội.
Hôm nay Bích Đào đặc biệt dẫn Chiêm Khôi đến cầu Thủy Xuân, chính là để mượn phúc lành may mắn của nàng ấy, giúp nàng chặn đường Minh Quang Thiên Tiên một cách thuận lợi.
“Nhanh nhanh nhanh, Chiêm Khôi, ban thêm vài phúc lành lên đầu tỷ, tay cũng thêm vài cái!”
Bích Đào ghé sát mép nước. Mặt nước phản chiếu đôi mắt đào hoa lấp lánh hơn cả sóng gợn, gương mặt như hoa sen chất chứa sự phấn khích, trông như một con chồn định đi trộm gà.
Chiêm Khôi có thể làm bạn thân với Bích Đào, hẳn cũng chẳng phải người tốt lành gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=4]

Nàng ấy vừa phun ra những bong bóng năm màu rực rỡ, rơi lên người Bích Đào, vừa đưa ra chủ ý dở người: “Hiếm khi Minh Quang Thiên Tiên đi một mình, không bằng chúng ta trói ngài ấy lại, đưa về núi Độ Sóc, rồi tỷ nói chuyện tử tế với ngài ấy, bồi dưỡng chút tình cảm…”
Nếu nói Bích Đào là gan lớn tày trời, thì Chiêm Khôi chính là không biết trời cao đất dày.
Thiên phú của nàng ấy là may mắn, nhiều ý tưởng nghe có vẻ đại nghịch bất đạo, hung hãn như hổ như sói, nhưng nàng ấy lại luôn thực hiện thành công.
Khiến nàng ấy ngày càng to gan, đến mức đạt tới cảnh giới bất chấp thiên điều như thế này.
Bích Đào: “…” Minh Quang Thiên Tiên chỉ là không so đo với tiên vị thấp kém, không cố ý dùng tiên linh áp bức để thể hiện thân phận, chứ đâu phải yếu đến mức mặc người xâu xé.
Nếu Bích Đào có bản lĩnh bắt cóc Thiên Tiên thì trăm năm trước Minh Quang Thiên Tiên đã bị nàng trói về nhà. Giờ này hai người đã có con luôn rồi ấy chứ.
Chiêm Khôi lộ vẻ tiếc nuối.
Bích Đào không nhịn được cười, dùng đầu chổi gõ lên trán Chiêm Khôi đang ngẩn ngơ, ra hiệu nàng ấy lặn xuống nước tiếp tục ban phúc, rồi bản thân lại bắt đầu quét rác tiếp.
Trời xanh không phụ lòng người, lần này quét được nửa cây cầu, Minh Quang Thiên Tiên đã xuất hiện.
Chàng lẻ loi một mình, còn chưa biết sẽ gặp phải một kẻ háo sắc đáng sợ thế nào.
Chàng hoá linh từ U Thiên đáp xuống đất, bước lên cầu.
Chàng mặc một bộ pháp bào màu xanh, mỗi bước đi đều phiên dật như mây, tựa hồ có linh phong quấn quanh. Tóc dài buộc nửa, phần vai của pháp bào khắc hoa văn rực rỡ tượng trưng cho quyền uy tối cao là hai con Kim Ô Điểu tắm mình trong hoả diễm, giang cánh như sắp bay đi.
Phong thái như ngọc, khí thế như cầu vồng.
Chàng cầm một cuốn sách da khắc hoa văn ngọc loan [3], dùng để ghi chép danh sách người tham gia ở U Thiên, bước đi vội vã như các tiên nhân qua lại khác, không hề nhìn ngó xung quanh, càng không để ý tới Bích Đào.
Đúng là tốn công ngụy trang.
Nếu không phải cây cầu nối liền Cửu Thiên không thể ngự linh bay qua, chỉ có thể đi bộ, thì chàng đã hóa linh về Quân Thiên từ lâu.
Nào ngờ vừa sải bước đến giữa cầu Thủy Xuân, tiểu cung nga đang cúi đầu hành lễ đột nhiên “gây khó dễ”. Ống tay áo to rộng buông bên người Minh Quang bị túm lấy.
Cả đời Minh Quang hiếm khi gặp phải chuyện bị người khác chạm vào mà không được chàng cho phép. Những lần ít ỏi đó thực sự khiến chàng khắc cốt ghi tâm.
Trong lúc kinh ngạc, linh uy của chàng đột nhiên bùng phát, tiên linh cấp Thiên Tiên cuộn trào lan tỏa hàng trăm trượng.
Đang lén lút làm việc dưới nước, Chiêm Khôi bị luồng tiên linh này va phải, lập tức ngất xỉu.
Nàng ấy phun ra một chuỗi bong bóng, hóa về nguyên hình cá chép, lật bụng, trở thành một con “cá chết trừng mắt” trôi theo dòng nước.
Còn Bích Đào, người chịu ảnh hưởng nặng nhất ngay bên cạnh Minh Quang, phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ, nhưng nhờ kịp thời kết trận di dời tiên linh mà miễn cưỡng chống đỡ được.
Dù vậy, một Linh Tiên chống lại linh uy của Thiên Tiên, thật sự là gắng gượng đến mức nửa sống nửa ch‧ết.
Thế nhưng dù người nàng đã mềm nhũn ngã xuống đất, nàng vẫn không buông tay.
May mà Minh Quang Thiên Tiên nhanh chóng định thần, thu liễm tiên linh, khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn kẻ đột nhiên túm lấy mình. Một lát sau, chân mày chàng khẽ run, đôi mắt sâu thẳm như u uyên lộ vẻ kinh ngạc.
Suýt nữa lại dùng tiên linh nghiền qua một lần nữa.
[Là nàng ta.]
[Chính là nàng ta!]
Bích Đào nhân lúc Minh Quang Thiên Tiên chưa kịp hoàn hồn, nhanh chóng bẻ tay chàng, cướp lấy cuốn sách da khắc hoa văn ngọc loan nhét vào trong ngực áo mình.
Bích Đào cảm nhận một ngụm máu tanh ngọt trào lên cổ họng, nhưng vẫn cong môi cười rạng rỡ.
[Hê hê.]
[Xem chàng không có danh sách thì rời đi thế nào!]
Tay Minh Quang trống không, ngón tay nhanh chóng co lại vào trong tay áo, siết chặt đến mức khớp xương kêu răng rắc.
Trên mu bàn tay lại nổi gân xanh, ngón tay thon dài dường như vẫn còn lưu lại cảm giác khó tả khi bị bẻ ra bất ngờ vừa nãy.
Nếu chàng là một sinh vật có lông, chắc giờ này lông tơ toàn thân đã dựng đứng hết cả lên.
Thế nhưng trên mặt chàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng bất động, đôi mắt uy nghi lẫm liệt liếc nhìn Bích Đào với áp lực vô hình, toan dựa vào “uy nghiêm” của mình để dọa nàng lùi bước, khiến nàng ngoan ngoãn trả lại danh sách.
Chiêu này của chàng chưa từng thất bại trên Thiên giới. Là nhi tử của Tiên Đế, chư tiên vốn đã nhường chàng một phần.
Bên cạnh chàng thường xuyên có người phát ngôn đi theo. Như thể biết thuật đọc tâm, chỉ cần chàng muốn làm gì, lập tức có người thay chàng lên tiếng. Chàng chỉ cần giữ vẻ mặt lạnh lùng là đủ, cần gì phải tự mình ra tay hay mở miệng?
Nhưng chàng đã đánh giá thấp con sói háo sắc to gan lại mặt dày này.
Bích Đào dám lấy thân phận Linh Tiên “cướp giữa đường”, dám để cả Tiên Đô biết nàng có ý đồ bất chính với chàng, còn cố ý để mặc tin đồn giữa hai người lan xa, lẽ nào nàng còn sợ vẻ mặt lạnh lùng của chàng sao?
Bích Đào đè cuốn danh sách trong lòng xuống, chống tay lên lan can cầu Thủy Xuân để đứng thẳng, thậm chí không quên thả mộc linh xuống dưới cầu để nuôi dưỡng những sinh vật bị ảnh hưởng vừa nãy cùng tỷ muội tốt của mình, Chiêm Khôi.
Đồng thời, nàng giơ tay kia lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt nhìn Minh Quang lóe lên tia sáng xanh lục của một con sói.
“Đã lâu lắm rồi chàng không nhìn thẳng vào ta như thế.” Bích Đào nói với giọng điệu u oán.
Minh Quang: “…”
Chàng không đáp lời, dời mắt, chỉ muốn lập tức hóa linh bỏ chạy.
Nhưng chàng nghĩ đến cuốn danh sách U Thiên khó mà lấy lại được. Những người ở U Thiên đều là tiên vị hậu thiên, vốn không hoà hợp với tiên tộc cổ bọn họ.
Những tiên vị công đức phi thăng có xuất thân hỗn tạp, đủ mọi loại người, thường ghét ác như thù, tính tình bộc trực, ngũ âm thịnh vượng khó thuần hóa.
Trước đây Băng Luân đến lấy danh sách U Thiên, không những không lấy được, còn suýt đánh nhau trước khi Đại hội bắt đầu.
Nếu không phải chàng là nhi tử của Tiên Đế, lại là một trong những người tổ chức Đại hội Trạch Tiên lần này nên cũng có chút thể diện, thì việc phải nhờ tiên trưởng tại chức ra tay thật sự quá khó coi.
Minh Quang nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chàng chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ.
Rũ mắt nhìn con cá chép nhỏ dưới cầu Thủy Xuân sau khi hấp thụ mộc linh đã hóa lại thành hình người, phun một chuỗi bong bóng rồi chìm xuống nước, chàng mím chặt môi, không biết nên phản ứng thế nào.
Thậm chí chàng có một loại xúc động muốn nhảy xuống cầu, chui vào đáy nước giống như cá chép tiên ấy.
“Minh Quang, sao chàng không nhìn ta nữa?”
Bích Đào cười như hồ ly đã chặn được gà trong chuồng, sắp sửa đắc thủ, từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng dụ dỗ, giọng điệu dịu dàng: “Chàng nói chuyện với ta đi, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, ta thích chàng, chàng có biết không?”
Minh Quang cảm thấy hơi khó thở.
Trên Cửu Thiên, còn ai không biết chuyện này nữa?
Những tin đồn đó lan truyền đến mức ngay cả Minh Quang nghe vào tai cũng thấy hoang đường.
Giọng Bích Đào nhẹ nhàng uyển chuyển, như sóng nước uốn lượn, lại hỏi: “Ta nghe nói Đại hội Trạch Tiên diễn ra sau hai tháng nữa, gần đây chắc chàng bận lắm đúng không? Có mệt không?”
Minh Quang nín thở không đáp, sợ hít vào sẽ bị “sóng gió động trời” do một mình tiểu tiên này khuấy lên làm sặc ch‧ết.
Chàng chỉ một mực nhìn mặt nước.
Chàng muốn cướp lại danh sách thực ra quá dễ dàng, khoảng cách tiên giai giữa hai người như một vực thẳm.
Nhưng nghĩ đến chỗ nàng giấu danh sách, muốn lấy lại ắt phải phá vỡ vạt áo để cách không lấy vật, hoặc đánh ngất nàng rồi lấy ra.
Cả hai cách đều không khả thi.
Gợn sóng dưới cầu Thủy Xuân khiến mắt chàng chao đảo như thể sắp mù loà.
Chàng tạm thời ép đôi tai mình trở nên điếc lặng, chỉ mong nàng nói đủ rồi sẽ trả đồ lại cho mình.
Nhưng một kẻ háo sắc trêu chọc nam tử đàng hoàng thì có bao giờ là đủ?
Bích Đào chẳng bận tâm việc Minh Quang không trả lời, thậm chí không nhìn mình. Nàng hiểu rõ tính tình cứng nhắc của chàng, quả thực không khác gì một cái quan tài sống.
[Nhưng chàng đẹp trai quá mà!]
Bích Đào đã lặng lẽ tiến đến gần.
Mũi chàng cao, môi mỏng, lông mày đen mà rậm, nhưng khoảng giữa lông mày lại hẹp, hốc mắt sâu, đồng tử vàng nhạt. Đây vốn là một diện mạo cực kỳ lạnh lùng, bạc tình.
Nhưng nhìn gần từ dưới lên, chiếc mũi cao như ngọn núi, đường nét hàm dưới rõ ràng, ngay cả khóe môi hơi trễ xuống cũng có chút đáng yêu.
Bích Đào nhìn nốt ruồi đỏ trên cằm chàng, tim đập thình thịch.
Với chiều cao và góc độ này của nàng, tiến tới là vừa đủ để hôn lên cái chấm đỏ đó.
Nếu không phải tiên lực của Minh Quang phi phàm, giờ phút này lại là “mông hổ” không thể chạm vào, nàng thật sự muốn đưa tay vuốt ve bên cổ chàng, đo đạc đỉnh mũi và cằm chàng.
Có lẽ ánh mắt Bích Đào càng lúc càng trắng trợn, trắng trợn đến mức khiến Minh Quang cảm nhận được khí thế xâm lược.
Chàng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nhưng lại bị vẻ si mê của nàng hun nóng làm cả người căng cứng.
Dù từ lúc Minh Quang đáp xuống đến giờ chưa bao lâu, chỉ vài câu nói, Bích Đào cũng chưa làm gì quá đáng, chỉ nhìn chàng mà thôi.
Nhưng trong ánh mắt cháy bỏng của nàng, Minh Quang cảm thấy như đang đứng giữa dung nham và liệt hỏa, mỗi khoảnh khắc đều dài như một năm.
[Thôi bỏ đi, để sau này bảo Băng Luân đến chỗ nàng ta lấy danh sách vậy!]
Minh Quang sải bước về phía đầu kia của cầu Thủy Xuân, vừa đi vừa kết ấn, chỉ chờ rời khỏi mặt cầu là lập tức bỏ chạy.
Nhưng Bích Đào luôn để ý đến chàng, đương nhiên phát hiện ý định chạy trốn của chàng. Lợi dụng việc cầu Thủy Xuân không thể trực tiếp hóa linh, Bích Đào giở chiêu cũ, lại túm lấy ống tay áo to rộng buông thõng đó.

* Chú thích:
[1] tín lực: lực lượng tín ngưỡng
[2] tiên cách: phẩm cấp của tiên nhân
[3] hoa văn ngọc loan: hoa văn hình chim loan bằng ngọc chứa linh lực, mang tính biểu tượng cao quý.

Bình Luận

0 Thảo luận