“Kẻ đại ngốc” Bích Đào khiến Chu Minh cũng muốn làm giống như những lão ngoan cố của tiên tộc cổ, chỉ vào đầu nàng mà mắng nàng là đầu heo.
Nhưng nhìn một lúc, y lại thấy Địa Sát Quỷ Vương hiện thân…
Ngân Hán Cổ của Thiên giới có thể ghi lại mọi thứ ở hạ giới, kể cả âm hồn.
Có thể nói, một khi cuộc thi bắt đầu, vạn vật ở hạ giới đều trở thành tai mắt tay chân của Ngân Hán Cổ, không có chi tiết nhỏ nhặt nào có thể thoát khỏi tầm mắt của nó.
Chu Minh thấy Địa Sát Quỷ Vương kia vì cảm động trước Bích Đào mà rơi huyết lệ.
Mí mắt Chu Minh giật mạnh mấy cái, sau đó lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng tua màn hình thi đấu của Bích Đào về phía trước.
Sau đó, vẻ mặt y từ “hận sắt không thành thép” dần chuyển thành biểu cảm quỷ dị.
“Ờ… tiểu tiên này cũng lợi hại thật, thảo nào ngươi đặc biệt để tâm đến nàng ta.”
“Địa Sát Quỷ Vương sống bằng cách ăn ác quỷ, tu vi càng cao càng hỗn độn hung bạo, hiếm ai giữ được nhân tính. Có thể khiến Địa Sát Quỷ Vương nảy sinh một phần chân tình, đây cũng coi như cơ duyên của nàng ta.”
Chu Minh đột ngột quay đầu, đúng lúc thấy trên vai trái mình dần ngưng tụ ra một gương mặt người từ linh khí.
Gương mặt này rất tuấn mỹ, trông còn trẻ hơn Chu Minh, khi cười còn có lúm đồng tiền nơi khóe miệng. Nhưng bất kỳ ai nhìn thấy cũng không thể nhầm lão thành thanh niên hay thiếu niên.
Chỉ vì đôi mắt đó tuy không vẩn đục nhưng thực sự đã trải qua bao biến cố tang thương. Dù nở nụ cười, trong đôi mắt ấy chỉ có sự cô quạnh trống rỗng.
“Tham kiến tiên…”
“Ôi, đừng đa lễ thế chứ, sao lại thu lại rồi, xem tiếp đi! Lần đầu tiên ta thấy mãnh quỷ rơi lệ đấy…”
Chu Minh vừa định đứng dậy hành lễ, nghe vậy mới nâng mông được nửa chừng thì ngồi trở lại.
Cái đầu ghé tới không phải ai khác, chính là Đông Vương Công, Bá Nhạc của Chu Minh kiêm chủ nhân của đảo Bồng Lai.
Lão đã đạt tới cảnh giới Thái Tiên, sức mạnh điều động ngũ hành dưới thiên quy đã không thể đo lường.
Người phàm đều ngưỡng mộ thần tiên có thể lật mây đổ mưa, dời núi lấp biển.
Mà đến cảnh giới Thái Tiên, quy tắc vạn vật thế gian đều có thể sử dụng, nếu lão muốn, búng tay một cái là có thể hủy diệt tinh giới chỉ trong một ý niệm.
Nhưng lão lại chẳng hề có dáng vẻ “lão cổ vật của tiên tộc cổ”.
Cả ngày “xuất quỷ nhập thần”, thích nhất là bất thình lình thò đầu ra sau lưng người khác.
Nhưng khi người đó quay lại, phát hiện ra lão còn lười ngưng tụ cả cơ thể, nếu không nhờ khí chính trực ngập tràn, thật sự còn giống quỷ vật hơn cả Địa Sát Quỷ Vương.
Thường ngày, Đông Vương Công thích rình mò chuyện riêng tư của Chu Minh.
Không biết khi nào sẽ đột nhiên thò đầu ra, làm y giật mình như lúc này.
Nói thật, Chu Minh nhập chức ở đảo Bồng Lai đã vài trăm năm. Vậy mà hai ngày trước, khi gõ trống bên cạnh Tiên Đế, y mới nhìn thấy cơ thể hoàn chỉnh của Đông Vương Công.
Dù sao lão cũng không dám chỉ thò cái “đầu người ch‧ết” ra khoe khoang khi cả Tiên Đế và Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đều có mặt.
Lão gia hỏa này hóa ra lại có dáng vẻ thiếu niên tuấn tú.
Giờ đây cuộc thi đã bắt đầu gần hai ngày, Tiên Đế đã nhắm mắt nhập định, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế thì chẳng biết hồn vía xuất khiếu đi đâu.
Ba vị Thiên Quan, Thuỷ Quan và Địa Quan còn lại cũng chuyển dần từ tư thế ngồi ngay ngắn sang thả lỏng.
Đông Vương Công lại bắt đầu xách theo cái đầu chạy loạn khắp Lục Ngự Đài.
Đông Vương Công vui vẻ hỏi: “Lần này ngươi lại đang làm gì đó?”
Chu Minh: “… Không có gì.”
Y vội vàng đóng màn hình Ngân Hán Cổ của Bích Đào, sợ Đông Vương Công thực sự chú ý đến nàng.
Đông Vương Công chép miệng, cười tủm tỉm nhìn Chu Minh: “Ta thấy tiên vị U Thiên biểu hiện không tệ, lần này mà quy thiên, ngươi lại có thêm vài trợ lực. Sao, định chính thức khai chiến với tiên tộc cổ à?”
Chu Minh: “…” Y hít sâu một hơi. Rồi y nhạy bén nhận ra vài luồng thần thức mạnh mẽ quét qua, y không khách sáo trừng mắt nhìn vị Bá Nhạc của mình.
“Nhỏ giọng chút…” [Không thể truyền âm được sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=16]
Cứ phải kéo thù hận cho y làm gì.]
Trong thời gian dài sau khi Chu Minh vào đảo Bồng Lai, y luôn đề phòng Đông Vương Công, vị nam tiên đứng đầu này.
Dù sao đảo Bồng Lai của lão cũng là một trong các tiên tộc cổ, tuy không thuộc Lục Bộ của Thiên giới, nhưng lại nắm quyền giám sát nam tiên của Lục Bộ.
Chu Minh là tiên vị công đức, trong mắt y, tiên tộc cổ đều là một lũ cấu kết làm bậy.
Lúc Đông Vương Công ra mặt chiêu mộ y, có lẽ muốn nắm thóp, bắt lấy điểm yếu của y, khiến y leo cao ngã đau, để dễ bề khống chế.
Khi đó Chu Minh vừa thăng tiên chưa lâu, phát hiện Thiên giới chẳng khác gì hoàng tộc ở hạ giới, tranh quyền đoạt lợi, sóng ngầm cuộn trào, đây là “chiến trường” quen thuộc của y.
Y thực sự sợ lên Thiên giới mà ai cũng thanh cao nhường nhịn như Lạt Ma, khiến y trở nên thấp hèn vì mưu toan.
Trong sự hưng phấn, y lại rơi vào thế tứ cố vô thân.
Lúc đó tiên vị công đức không đoàn kết, hoặc bị tiên tộc cổ thu nạp, hoặc bị bài xích lưu đày đến nhận tiên chức ở những nơi hẻo lánh.
Khi Đông Vương Công ném cành ô liu cho Chu Minh, y đã “biết núi có hổ mà vẫn lao vào”.
Dù sao làm tiên mà vô danh, y thà ch‧ết còn hơn.
Ban đầu ở bên Đông Vương Công, y cẩn thận từng li từng tí nơm nớp lo sợ.
Đông Vương Công giao cho y toàn những việc đắc tội với tiên tộc cổ.
Cả ngày hoặc giám sát người này, hoặc tra hỏi răn dạy người kia trên Ngân Hán Cổ.
Y vừa lo lắng cho tiền đồ u ám, vừa không nhịn được cáo mượn oai hùm mà lôi kéo tiên vị công đức.
Lúc đó, một “cẩu công đức” như y thượng vị, cầm lông gà làm lệnh tiễn, khiến người ta thầm hận, đặc biệt là tiên tộc cổ.
Người cẩn thận đến đâu cũng có sai sót, vài lần thực sự xung đột với tiên tộc cổ, bị bắt lỗi, lòng Chu Minh lạnh ngắt.
Nhưng cuối cùng lại là Đông Vương Công ra mặt, không nói không rằng bảo vệ y.
Thời gian trôi qua, khi y thực sự ngồi vững ở vị trí Tiên Đốc, tiên giai đạt tới Huyền Tiên, đức năng xứng vị, Chu Minh mới hiểu về Đông Vương Công.
[Đầu óc lão chỉ toàn là bong bóng! Còn là bong bóng to tướng ấy chứ!]
Năm đó lão thu nạp y, chỉ vì cảm thấy thú vị khi xem y kèo bè kết cánh, dã tâm bừng bừng, âm thầm mưu tính, đối đầu với tiên tộc cổ.
Đông Vương Công bên cạnh Tiên Đế thì ra vẻ đạo mạo, ở vị trí tiên giai cao, được chúng tiên kính trọng, nhưng thực tế như người trong tà giáo.
Lão ngày ngày tìm vui, sống đủ rồi lại không muốn nhập vào Tinh Hà Luân Chuyển Âm Dương Quỹ, cả ngày chỉ mong Cửu Thiên sụp đổ cho xong.
Hễ Cửu Thiên có chuyện, lão chạy tới xem náo nhiệt nhanh hơn ai hết.
Lão thường xuyên cười lớn trước mặt “nạn nhân đang chịu khổ”, nếu không phải mỗi lần chỉ hóa ra cái đầu, khi lão cười, thông qua cổ họng có thể thấy cả h‧ậu m‧ôn.
Sau này hai người đảo ngược vị trí, thường là Chu Minh, vị Tiên Đốc cấp dưới bát diện linh lung phải đi chùi đ‧ít cho lão ở khắp nơi, giữ thể diện cho chủ nhân của đảo Bồng Lai.
Lần trước Chu Minh âm thầm khiêu khích tiên tộc cổ để tranh thủ quyền lợi thi đấu, Đông Vương Công vui đến nỗi suýt nở hoa trên đầu.
Cả ngày lão bám vào Ngân Hán Cổ xem tiến triển, còn công khai giúp Chu Minh mắng mỏ những “lão cổ vật” ỷ vào tiên giai, tiên chức cao mà nói năng ngang ngược.
Lúc này thấy Chu Minh tắt Ngân Hà Cổ theo dõi Bích Đào, Đông Vương Công không vui.
“Ôi, sao lại tắt, ta thấy lần này e là nàng ta khó mà trở về được.”
“Tiên tộc cổ căm ghét đủ loại hành vi của nàng ta, dù ngươi có chặn được người của Lôi Bộ giở trò, cũng không ngăn được các Bộ hay tộc khác ở hạ giới… Chẹp, ngươi phải tìm một tiểu thị giả mới rồi đấy!”
Chu Minh: “… Kiềm chế chút đi, ngài quên mình cũng là tiên tộc cổ à?”
Không thấy ánh mắt từ các tiên tộc cổ khác lia tới, như muốn bắn ch‧ết cả hai ngay tại chỗ sao?
Tiên tộc cổ không phân chia theo dòng họ. Tên của họ đều lấy từ thiên địa nhật nguyệt, phong vũ lôi điện… là tên của vạn vật.
Họ phân chia theo xuất thân của tiên chức.
Ngoài tiên tộc trong Lục Bộ là Lôi, Đấu, Binh, Giám, Y, Minh, còn có Bồng Lai, Côn Luân, và một Bộ Sơn Thủy không đảm nhận chức vụ ở Thiên giới.
Đông Vương Công nắm quyền ở Bồng Lai tiên đảo, cũng là một trong tiên tộc cổ, nhưng giờ lão chính là một kẻ phản bội tiên tộc cổ một cách trắng trợn.
Nếu không vì tiên giai quá cao, lại mang danh thị giả của Tiên Đế, lão đã bị người ta xử lý từ lâu.
Chu Minh muốn giữ thái độ khiêm tốn, ít nhất không tiếp tục kéo thù hận của các thế lực đối địch trước mặt, nhưng Đông Vương Công rõ ràng không cho phép y làm như vậy.
Chu Minh không thèm để ý, lão lại tự lẩm bẩm: “Tiếc thật, tiếc thật! Thiên giới bao năm rồi chưa xuất hiện một người thú vị như vậy?”
“Ta nghe nói tiên tử dám yêu dám hận này, trước khi xuống hạ giới chỉ lo trêu chọc Minh Quang Thiên Tiên, tiên nguyên yếu ớt không chịu nổi truyền tống nên bị ngốc luôn rồi, ha ha ha…”
Chu Minh mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn cổ họng Đông Vương Công, chỉ muốn đâm một kiếm xuyên qua, biến lão thành đầu heo nướng.
Nét bực bội trên mặt không hề che giấu.
Y đã thấy một số tiên vị cấp cao đang lén lút theo dõi Bích Đào.
Lần này Bích Đào đúng là… vạn chúng chú mục.
Đông Vương Công thấy y không vui, cuối cùng cũng ngừng cười.
Cái đầu khẽ va vào vai Chu Minh, lão lại nói: “Nhưng nàng ta cũng có chút vận may. Tuy thi đấu không thành, nhưng đến khi thi đấu kết thúc, bị trừ tiên linh, nàng ta vẫn có thể dựa vào tình phụ tử mười tám năm cảm động trời đất với Địa Sát Quỷ Vương mà sống tốt hơn ở Minh giới.”
“May mắn thì kiếm được một chức vị ở Minh giới, bắt đầu lại từ đầu, từ từ thăng lên cũng không phải là không thể.”
Đúng là như vậy, Chu Minh cũng tính toán thế.
Nhưng gióng trống khua chiêng nói ra như vậy, nếu có tiên giai giống Bích Đào bị đánh rớt mà không có cơ duyên này, những tiên tộc cổ có thù cũ với nàng khó mà không gây cản trở.
Lúc này Đông Vương Công không biết bị chập dây thần kinh nào, lại cười ha hả.
Chu Minh muốn đá cái đầu Đông Vương Công như đá bóng.
Do Đông Vương Công cười quá khoa trương, một số “lão cổ vật” giận mà không dám nói, tức đến mức mặt chảy dài như mặt lừa.
Mà người thường bị nhắc tới cùng Đông Vương Công, nữ tiên đứng đầu, lại nhíu chặt mày.
Tây Vương Mẫu, Thần Nữ trên đỉnh Côn Luân, sinh ra cùng gió tuyết, tính tình nghiêm túc khắc nghiệt, tuân thủ quy củ.
Cả đời bà ấy khinh thường nhất chính là “ma vương hỗn thế” như Đông Vương Công.
Thời thượng cổ, khi tiên giới chưa thành lập, Côn Luân tiên sơn tọa lạc ở nhân gian, Bồng Lai tiên đảo cũng ở hạ giới.
Tu sĩ hai giới đều thuộc chính đạo, nói là hỗ trợ lẫn nhau, cùng chống yêu ma, thực tế đệ tử giữa hai bên so quyền đo lực, đua ngắn tranh dài, là cừu địch lâu năm.
Sau này dù cùng phi thăng, nhận chức phụ tá Tiên Đế, thường xuyên ra vào cùng nhau, chăm chỉ xử lý công việc vạn giới. Nhưng dù cho biển cả biến nương dâu 1800 vạn lần, Tây Vương Mẫu cũng tuyệt đối không ưa nổi dáng vẻ điên cuồng như ma quỷ của Đông Vương Công.
Mà Đông Vương Công cũng từng tuyên bố ngông cuồng rằng: “Bồng Lai tiên đảo không cùng loại với cái gò đất Côn Luân của bà ấy.”
Gò đất? Côn Luân tiên sơn của bà ấy thông thiên khai địa, sừng sững ngạo thiên.
Lúc đó Tây Vương Mẫu tức đến mức suýt lao đến mà lật đổ đảo Bồng Lai.
Giờ đây thời thế đổi thay, bao năm tháng trôi qua, những chuyện cũ đều hóa thành mây khói.
Nhưng Tây Vương Mẫu ngồi trên đài cao, nhìn cái đầu của kẻ thù cũ nhảy nhót, lại âm thầm nghiến răng.
[Đồ mất mặt đáng xấu hổ! Phi!]
Mà đúng lúc này, thị giả bên cạnh thấy bà ấy nhập định, thì thầm to nhỏ.
“Ngày đó ta đọc cổ thư, có quyển nói về chuyện cũ của Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công…”
Tay Tây Vương Mẫu kết ấn sen, thầm nghĩ chắc chắn là câu chuyện miêu tả chân thật hai bên đánh nhau ngươi sống ta ch‧ết ở hạ giới.
Và chắc chắn là Côn Luân thắng thế.
Kiếm tu Côn Luân thiên hạ vô song. Còn Bồng Lai tiên đảo từ trước đến nay chỉ sinh ra mấy thứ chim gà chó heo hồ ly không ra yêu cũng chẳng ra ma, thứ gì cũng có, chứa chấp rác rưởi, tạp nham lai căng.
[Phi!]
Nhưng bà ấy lại nghe thấy hai thị giả nói tiếp: “Nghe nói hai vị này… cùng tu luyện… cùng phi thăng… luyến mộ lẫn nhau… quấn quýt si mê vạn năm…”
“Nghe nói trong đại chiến Tiên Ma thượng cổ… Đông Vương Công vì cứu Tây Vương Mẫu mà tự hủy tiên thân, nên giờ chỉ thường hóa ra một cái đầu… Ôi, cảm động thật đấy!… Vậy sao giờ đôi tình nhân này chưa thành đôi lứa?”
“Haiz, dĩ nhiên là vì Đông Vương Công chỉ còn cái đầu… Đàn ông chỉ còn cái đầu thì làm được gì, không đành lòng trì hoãn Tây Vương Mẫu nương nương thôi.”
Đến cảnh giới cấp cao như Đông Vương Công và Tây Vương Mẫu, ngũ giác thông ngũ hành, dù thì thầm nhỏ đến đâu, dù truyền âm nhập mật, cũng không qua được tai mắt họ.
Đương nhiên họ không so đo với tiểu tiên về mấy câu chuyện nhỏ nhặt tiêu khiển.
Nhưng…
Đông Vương Công: “Ha ha ha… Ôi mẹ ơi ha ha ha…”
Tây Vương Mẫu: “…”
Tiếng cười của Đông Vương Công như ma âm rót vào tai. Tây Vương Mẫu không nhịn nổi, hóa linh bay lên.
Bà ấy không so đo với tiểu tiên, chẳng lẽ không thể so đo với lão sao?
Tây Vương Mẫu đột nhiên ngưng linh hiện thân giữa không trung, ngay sau cái đầu đang cười điên cuồng của Đông Vương Công.
Tà áo tuyết trắng tung bay, một cước đá bay cái đầu Đông Vương Công.
Chu Minh: “…” [Đá hay lắm!]
Chúng tiên chín tiên tộc: “…”
Một số người không nhịn được nhìn về phía Tiên Đế, nhưng thấy Tiên Đế bất động như núi, như không hay biết gì.
Ba vị Thiên Quan, Thuỷ Quan và Địa Quan vội nhắm mắt che giấu cảm xúc.
[Ai bảo lão phóng túng, mặt mũi tiên vị cấp cao bị lão làm mất hết, đáng đời!]
Cái đầu Đông Vương Công mang theo gió lạnh băng giá đâm sầm vào Ngân Hán Cổ khổng lồ phía chân trời.
Cuối cùng tiếng cười cũng ngừng.
Tây Vương Mẫu luôn hận lão, cú này đá không nhẹ, đầu lão lăn trên đất, óc hỗn độn, mắt trợn trắng.
Mà lúc này, sự chú ý của chúng tiên đã không còn nằm trên đầu lão.
Ngân Hán Cổ bị va chạm rung chuyển không ngừng, hình ảnh đúng lúc chuyển đi, thoáng dừng lại ở một nơi u tối.
Đó là một căn hầm ở nhân gian, trên chiếc giường gỗ cũ kỹ trong hầm có một người bị trói chặt, y phục xộc xệch.
Đầu bị một tấm vải trắng che kín, vải phập phồng cho thấy người này đang thở gấp.
Tay chân người này bị bẻ gãy mà vặn vẹo, ngay cả mặt cũng không lộ ra, chỉ có cơ thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống gây ấn tượng mạnh mẽ trước mắt.
Dưới ánh đèn leo lét, trên chiếc áo bào tối màu thấp thoáng hoa văn chìm, cho thấy giá trị xa xỉ.
Nhưng giờ áo bào bị cố ý rạch mấy chỗ, làm bị thương cả da thịt bên trong.
Máu khô không những không làm tổn hại vẻ đẹp của cơ thể này, thậm chí vì làn da trắng mịn như ngọc thượng hạng, còn mơ hồ tăng thêm một loại dục vọng tàn tạ khó diễn tả bằng lời.
Dù thương thế nặng nề đến vậy, người này vẫn không hề biểu lộ vẻ yếu ớt. Trong từng nhịp thở, cơ thể thon dài tràn đầy sức sống, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vùng dậy, khiến người ta không sao rời mắt nổi.
Dù đầu và mặt bị quấn loạn bởi vải trắng, nhưng lại sơ ý để lộ một góc xương quai hàm. Một nốt chu sa đỏ tươi rung động theo nhịp thở gấp gáp, khiến sắc mặt chúng tiên đồng loạt biến đổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận