Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 1: Bắt quả tang tại trận

Ngày cập nhật : 2025-09-27 23:39:03
Thái Thanh Cảnh trên Thiên giới, Quân Thiên, núi Độ Sóc.
Ráng màu vạn dặm hòa quyện trời và mặt biển vô biên thành một thể, kim linh chảy tràn, tựa như Thiên cung sắp đổ, đẹp đến nao lòng.
Hoàng hôn buông xuống nơi ven biển, vài vị tiên quân danh tiếng của Thiên giới tụ tập bơi kh‧ỏa thân.
Cởi bỏ tiên bào, trở về với tự nhiên như những đám cá bạc bơi trong biển, nhưng không ai ngờ rằng ở đây lại có một vị khán giả.
Bích Đào nguỵ trang thành hoa đào, đang ẩn mình giữa những cành đào rậm rạp thì bị “bắt quả tang”.
“Ta đã biết ngươi là kẻ không biết xấu hổ, nhưng không ngờ ngươi lại trơ trẽn đến mức khiến người ta phẫn nộ như thế này!”
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên có chút khiếp sợ, trong sự khiếp sợ lại xen lẫn xấu hổ và giận dữ. Nghĩ đến việc vừa rồi bị người ta nhìn trọn cảnh “thả ch‧im” trong biển, cuối cùng không thể chịu nổi, thiếu niên đó hét lên cuồng loạn.
Tiếng gào thét vang vọng khắp bờ biển.
Người ta thường nói Thiên tử nổi giận, thây phơi ngàn dặm.
Tiên nhân nổi giận, dĩ nhiên càng khiến cho trời long đất lở.
Trong tiếng gào thét, tiên linh màu bạc từ trong cơ thể thiếu niên đang kích động mà bùng phát không ngừng, khuấy động cả ngọn núi, bao gồm cả đường bờ biển xung quanh, như thể cơn cuồng phong đang quét qua.
Những con hải long đang vui đùa bị tiếng gào thét dọa sợ, vội vàng trốn xuống đáy biển.
Những tiên điểu vốn thích làm tổ trên các đảo nhỏ trong vùng biển này như thể bị đút thuốc câm, tất cả đều im thin thít. Tiên hạc đáp xuống đất, đầu cắm thẳng vào cát, co rúm như chim cút.
Mặt biển bị khuấy động tạo nên những con sóng ngút trời, cuốn tất cả những con cá chưa mở linh trí còn chưa kịp chạy trốn lên bờ.
“Vậy mà ngươi dám nhìn lén chúng ta tắm rửa!”
Tiếng hét này đủ để thấy thiếu niên kia sụp đổ đến mức nào, âm cuối còn lạc cả giọng.
“Ngươi còn dám ngẩng đầu! Ngươi thật sự… vô liêm sỉ đến cực điểm!”
Vị tiểu tiên quân đang buộc tội Bích Đào chỉ tay gần đến mức sắp xỉa vào trán nàng, linh lực cách không điểm tới khiến đầu nàng ngửa ra sau.
Nhưng Bích Đào không hề có chút hoảng loạn nào khi bị bắt quả tang.
Nàng cố nén nụ cười ở khóe môi mấy lần mới miễn cưỡng kìm lại được.
Nếu lúc này mà cười ra tiếng… e rằng vị tiểu tiên quân đang thẹn quá thành giận vì bị “nhìn lén” này sẽ tức đến phát khóc mất.
Vậy thì chắc chắn nàng sẽ bị “tội chồng thêm tội”.
Thực tế, vị tiểu tiên quân này nhìn thì “nhỏ” vậy thôi, chứ địa vị ở Thiên giới không hề “nhỏ” chút nào.
Hắn là “nhân vật nổi tiếng” ở Thiên giới, nhưng lại khác với Bích Đào.
Bích Đào nổi tiếng vì với thân phận tiên linh hoang dã nhỏ bé như con kiến mà dám mơ tưởng… không, là theo đuổi Minh Quang Thiên Tiên, tiểu nhi tử của Tiên Đế.
Còn vị tiểu tiên quân đang tức đến phát điên vì bị nhìn thấy hết này lại là một Chân Tiên thực thụ.
Hắn là Băng Luân Chân Tiên, là hậu nhân của Lôi Đình Chân Quân Thần Uy Đăng Ma, Tổng Tư Lôi Đình - đại đệ tử dưới trướng Lôi Tổ của Lôi Bộ lừng danh.
Cũng là một trong những “thị giả [1] dự bị” của Minh Quang Thiên Tiên.
Cũng là phát ngôn viên số một kiêm tay sai đắc lực bên cạnh Minh Quang Thiên Tiên.
Nghĩ đến Minh Quang Thiên Tiên, Bích Đào không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía bóng dáng nổi bật giữa đám người đối diện…
Băng Luân Chân Tiên đang dốc hết sức mắng chửi Bích Đào lại trông thấy gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt lấp lánh. Trong tình huống này, nàng còn dám lộ ra vẻ mặt mê đắm, định len lén nhìn Minh Quang đang được bọn họ che chắn phía sau. Hắn càng thêm tức giận không kiềm chế nổi.
Tiên lực cuồng bạo tuôn ra, trong chớp mắt khiến Bích Đào bị áp lực đè xuống, nửa quỳ trên mặt đất.
Bích Đào không phản kháng. Với tiên lực yếu ớt đáng thương của nàng, có muốn chống cự cũng không chống nổi. Nàng thuận theo mà quỳ một gối xuống đất.
Giữa luồng tiên linh cuồng phong đang hoành hành quanh nàng, nàng há miệng định giải thích gì đó. Nhưng vừa mở miệng, bạc hoả linh nóng rực bùng phát ra từ Băng Luân Chân Tiên đã nhét đầy miệng.
Nàng và những con cá trên bờ biển chịu tai bay vạ gió, rời khỏi mặt nước, chỉ biết vừa há vừa đớp một cách vô ích, không thốt nổi một lời than đầy oan ức.
Bích Đào đành ngậm miệng.
Băng Luân là hỏa linh. Cảnh giới cao nhất của hỏa linh là bạc hỏa linh. Nhưng hiện tại hắn tuyệt đối chưa đạt đến cảnh giới bạc hỏa linh, không biết dùng pháp khí gì để ngụy trang.
Bích Đào đưa hai tay ra sau lưng, nhanh chóng kết ấn, dùng mộc linh yếu ớt và vô hại của mình nhẹ nhàng phủ kín bờ biển, lặng lẽ đẩy những con cá mắc cạn bơi trở lại biển.
Tiên linh màu xanh nhạt bao bọc những sinh mệnh nhỏ bé đang hấp hối, giữ lại sinh cơ cho những con cá bị vạ lây này.
Trước mặt Bích Đào, Băng Luân Chân Tiên không hề phát hiện ra hành động nhỏ của nàng, vẫn chìm đắm trong cơn tức giận vì bị nhìn thấy hết, không thể thoát ra khỏi cảm xúc đó.
“Ngươi thật sự… không biết xấu hổ! Rửa mối nhục xưa!”
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
[Vốn từ nghèo nàn thế à?]
“Ngươi! Sỉ… sỉ…”
[Xem ra đúng là cạn vốn từ rồi.]
Thật là một màn mắng chửi đầy sảng khoái, nhưng lại râu ông nọ cắm cằm bà kia, chẳng đâu vào đâu.
Nhưng cũng có thể thấy tin đồn gần đây ở Thiên giới là thật. Xem ra hai giới Thần - Minh sắp tổ chức tuyển chọn tiên vị.
Vị Băng Luân Chân Tiên này e là đã có sự chuẩn bị để xuống hạ giới rèn luyện thi đấu, còn học được không ít văn hóa nơi hạ giới.
Chẳng hạn như dùng sai thành ngữ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng tiên linh hỗn loạn cũng vì cạn vốn từ mà thu bớt lại.
Bích Đào ngẩng đầu…
Gương mặt tuấn tú của Băng Luân Chân Tiên đỏ rực như mặt trời lặn phía tây.
Nhưng thần thái của hắn lúc này, đôi tay chỉ loạn trong không trung, động tác như chỉ hận không thể nhét Bích Đào xuống đất, tất cả đều thể hiện bốn chữ, giận dữ ngút trời.
Chính hắn là người đầu tiên phát hiện có kẻ nhìn lén, cũng là người “bẻ” Bích Đào từ cành đào rậm rạp che kín bầu trời xuống.
Trong lúc vội vàng, hắn chỉ kịp khoác tiên bào, chưa kịp hong khô, đã bắt đầu liên tục tuôn ra những lời mắng chửi bóng bẩy liên hồi với mỗi một chữ “sỉ”.
Hắn thuộc ngũ hành tiên thiên hệ lôi, tiên linh lại là màu bạc xinh đẹp nên tiên bào của hắn cũng là màu bạc có hoa văn lôi điện phù hợp.
Lại bởi tiên bào của Thiên giới thường chú trọng vẻ phiêu dật xuất trần nên rất mỏng manh, sau khi dính nước thì quả đúng là thảm hoạ.
Mà ở góc nhìn “từ dưới lên trên” của Bích Đào, người đang bị ép phải quỳ gối, thì thật sự là…
“Băng Luân Chân Tiên, ngài có thể hong khô quần áo rồi hẵng nói chuyện được không?”
Bích Đào trước tiên hờ hững lia mắt nhìn một cái, sau đó lại “phi lễ chớ nhìn” mà dời tầm mắt đi, tốt bụng nhắc nhở, nhưng trong lòng lại thầm tặc lưỡi.
Không được, trong mấy người này, xét về “độ t‧o kh‧ỏe”, vẫn phải là Minh Quang Thiên Tiên.
Băng Luân Chân Tiên theo ánh mắt của Bích Đào cúi xuống nhìn thoáng qua, vẻ mặt thoáng chốc trống rỗng.
Khuôn mặt tuấn mỹ vốn luôn được các tiên nga ở Thiên giới ca tụng là “mỹ nam số một của Lôi Bộ”, lúc này chẳng khác nào như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trên mặt xuất hiện từng vết rạn.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn muôn hồng nghìn tía còn xuất sắc ngoạn mục hơn cả những thành ngữ bật ra từ miệng lúc nãy.
Bích Đào thật sự không nhịn nổi, khóe môi nhếch lên một chút.
“Phì…”
Bên cạnh có một vị tiên quân từ đầu đến cuối vẫn nhàn nhã xem trò vui, mặc dù đã mặc tiên bào chỉnh tề, nhưng kiểu dáng thì mở rộng phần cổ áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=1]

Gã trông thấy nét nghịch ngợm trong nụ cười của Bích Đào, bèn bật cười.
“Tiểu tiên này thật thú vị…”
Gã dừng lại một chút, đưa tay hất mái tóc dài ướt át trên vai ra sau một cách vô cùng phóng khoáng.
Vì động tác ấy, cổ áo tiên bào mở rộng đến gần tận xương mu.
Đôi mắt lá liễu hơi híp lại, gã lại liếc nhìn đàn cá đã bị đẩy trả về biển sau lưng Bích Đào, vẻ mặt đầy hứng thú.
Không hề giữ chút phong thái nghiêm trang nào của tiên quân, gã cúi xuống, khoe trọn dáng người cường kiện rắn chắc, khóe môi cong lên, cười như con bướm đang tung cánh.
Quả thật là một “mỹ nhân hồ điệp”.
Gã ghé sát vào Bích Đào, nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi chính là tiểu tiên Bích Đào, người đã quấn lấy Minh Quang quấy rầy suốt… ừm, cả trăm năm nay?”
“Minh Quang cổ hủ, nhàm chán lắm! Ngươi thấy ta thế nào?”
Vừa nói, gã vừa nháy mắt với Bích Đào, dáng vẻ phóng khoáng đào hoa.
“Hay là ngươi đừng theo đuổi Minh Quang nữa, hãy theo đuổi ta đi. Ta sống ở Kim Thiềm Cung, rất dễ theo đuổi đó…”
Bích Đào liếc gã một cái, đặc biệt nhìn thoáng qua lồng ngực hở hang kia, thầm nghĩ: [Không được, gã không có vòm ngực rộng như Minh Quang Thiên Tiên, chân cũng chẳng dài bằng chàng.]
Hơn nữa, thứ gì dễ dàng có được thì ăn không ngon.
Nhưng Bích Đào cũng biết vị tiên quân này. Dù sao bọn họ đều là người thường xuyên ở bên cạnh Minh Quang Thiên Tiên, cũng chính là thuộc hạ sẽ theo hầu, phò tá chàng thống ngự chư thiên sau này.
Bích Đào thích Minh Quang Thiên Tiên nên với những người xung quanh chàng, dĩ nhiên nàng nắm rõ như lòng bàn tay.
Băng Luân Chân Tiên thuộc về Lôi Bộ.
Còn vị tiên quân đào hoa như hồ điệp này tên là Quảng Hàn, là hậu nhân của Nam Đấu Tinh Quân thuộc Đấu Bộ.
Vì những hậu nhân của tiên tộc cổ trên Thiên giới này chưa chính thức nhậm chức, nên tạm thời được gọi bằng tên và tiên giai. Tiên giai của gã là Thần Tiên, nên được tôn xưng là Quảng Hàn Thần Tiên.
“Quảng Hàn, ngươi đừng có đi đâu cũng quyến rũ linh tinh như thế! Ả là một miếng bánh dẻo dính vào rồi thì không gỡ ra được đâu! Gan to bằng trời, sắc dục huân tâm, vì sắc mà mê muội!”
“Cẩn thận thật sự bị ả quấn lấy đấy!”
Băng Luân Chân Tiên đã nhanh chóng hong khô quần áo và bước tới. Mái tóc dài thoát hơi nước bay tán loạn, cộng thêm ánh mắt sắc bén hùng hổ, quả thật giống như chim ưng xoè cánh trong gió.
Vừa mở miệng, hắn đã nói với giọng điệu dữ dằn: “Trước kia ngươi chỉ bám theo Minh Quang thì thôi, giờ lại còn dám bắt chước mấy tên Ngưu Lang trong thoại bản ở hạ giới, nhìn lén người ta tắm rửa. Bước tiếp theo có phải ngươi định ăn cắp quần áo, ép người ta cùng ngươi kết thành phu thê rồi sinh con không?”
“Ngươi muốn Minh Quang sinh cho ngươi mấy đứa con hả?”
Bích Đào: [… Có phải vị Chân Tiên này học tập văn hoá bị loạn rồi không?]
Quảng Hàn Thần Tiên khẽ đỡ trán, quay đầu nhìn những đồng bạn đều mang vẻ mặt khó nói thành lời, đưa tay kéo nhẹ Băng Luân Chân Tiên.
Nhưng Băng Luân Chân Tiên lúc này như con ưng vừa sổ lồng, hoàn toàn không để ý đến động tác ấy.
“Hừ, ta nói cho ngươi biết, ở Tiên Đô trên Thiên giới chúng ta, kẻ giống như Ngưu Lang mà dám vọng tưởng tới Thiên Tiên tài sắc song tuyệt sẽ chỉ có kết cục bị ngũ lôi oanh đỉnh, hồn phi phách tán!”
Bích Đào cố nhẫn nhịn cắn mạnh phần lợi bên má.
Quảng Hàn Thần Tiên yên lặng xoa gáy, khuyên nhủ: “Băng Luân, ngươi bớt nói vài câu đi…”
Nhưng Băng Luân Chân Tiên lại càng nói càng hăng: “Ta đây bị ngươi nhìn thì thôi, nhưng Minh Quang Thiên Tiên sao có thể để một Chí Tiên nhỏ nhoi như ngươi mơ tưởng?
“Ngươi…”
Trong lúc bị mắng như súng liên thanh, Bích Đào không những kịp thời đẩy cá trở lại biển, mà còn không quên chen lời: “Băng Luân Chân Tiên, ngài sai rồi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mọi người. Dù chưa đứng dậy, vẫn giữ tư thế nửa quỳ, nhưng vai và cổ nàng thẳng tắp, cằm khẽ ngẩng.
Nàng không hề có dáng vẻ thấp kém hèn mọn trước mặt đám “công tử quý tộc” của Thiên giới. Đôi mắt hoa đào chớp chớp, giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu như nước chảy róc rách: “Hiện tại ta đã là Linh Tiên rồi, mới thăng tiên vị hai ngày trước.”
“Ồ?”
Quảng Hàn Thần Tiên vốn đang hơi cúi người, trông thì tỏ ra hứng thú nhưng thực chất là cố tình che chắn tầm mắt nàng khỏi việc “dòm ngó Thiên Tiên”, nghe vậy thì thẳng người dậy, nhướng đôi mày dài, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Băng Luân Chân Tiên cũng sững lại một thoáng, rồi lại hừ lạnh: “Linh Tiên thì sao, ai mà quan tâm? Chẳng qua cũng chỉ là lũ kiến hôi nơi Thiên giới thôi…”
Bọn họ, những hậu nhân của tiên nhân thời thượng cổ, cho dù là đời thứ bao nhiêu đi nữa, thì từ lúc sinh ra đã có tiên linh sung mãn, thấp nhất cũng bắt đầu từ bậc Thần Tiên.
Đừng nói là xem thường đám Chí Tiên, Linh Tiên nhiều như kiến khắp Thiên giới, ngay cả những kẻ hậu thiên phi thăng từ hạ giới lên, bọn họ cũng chẳng thèm để vào mắt.
Thế nhưng, cho dù là hậu nhân của tiên nhân thời thượng cổ, thật sự coi toàn bộ tiên nhân khác là lũ kiến hôi, thì cũng chẳng tiện đường đường chính chính mà phơi bày điều này, kẻo chuốc lấy khẩu nghiệp.
Mà Bích Đào thì chẳng thèm bận tâm đến việc Băng Luân Chân Tiên có coi thường nàng hay không.
Đợi khi Quảng Hàn Thần Tiên đang chắn trước mặt lùi sang bên, nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía những người khác, muốn tìm người mà nàng thật sự để tâm.
Tiếc thay, mấy người kia vẫn cố tình che chắn bóng dáng chàng kín mít.
Chỉ có thể thấy được một đỉnh đầu cao hơn hẳn đám người.
Hiển nhiên, những người này đang đề phòng nàng.
Lần nào cũng thế.
[Dù sao Minh Quang cũng có cảnh giới Thiên Tiên mà. Chẳng lẽ Thiên Tiên là người tuyết sao?]
[Bị mình nhìn vài cái là tan chảy à?]
[Chẹp.]
Sớm biết vậy thì khi nhìn thấy đám cá bạc trong biển ban nãy, nàng chẳng nên tốt bụng mà sớm lộ diện.
Thế nhưng, đến giờ Băng Luân Chân Tiên đã buông lời thất thố, mà vẫn không ai khuyên can nổi. Ngay khoảnh khắc sự việc xảy ra, người vẫn luôn được mọi người bảo vệ, che chắn phía sau mới mở miệng.
“Băng Luân.” Chàng chỉ nói hai chữ.
Là khuyên can, cũng là cảnh cáo.
Giọng nói ấy không quá trầm, thậm chí còn trong trẻo dễ nghe, như ngọc vỡ băng tan, nhưng khi lọt vào tai lại tựa núi cao đổ sập, búa tạ giáng xuống.
Chỉ hai chữ thôi, Bích Đào đã thấy đầu óc choáng váng.
Tiếp đó, trái tim trong lồng ngực chẳng khác nào yêu ma bị chuông phép úp chặt, gào thét một cách điên cuồng.

* Chú thích:
[1] Thị giả: người hầu hạ, hầu cận ở bên cạnh một bậc tôn quý.

Bình Luận

0 Thảo luận