Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sổ Tay Thi Tiên Chức Trên Thiên Giới

Chương 10: Đồng hành cùng lôi đình

Ngày cập nhật : 2025-10-03 09:48:25
Minh Quang tự bước vào trận Ngũ Lôi suốt cả đêm.
Không phải vì bị hôn một cái mà phát điên muốn tự làm hại mình, mà vì chàng đã quen đồng hành cùng lôi đình từ lâu.
Mẫu thân chàng nói, chỉ khi cơ thể và linh hồn đạt đến cực hạn mới có thể thanh tỉnh, sáng suốt, không còn phạm sai lầm.
Nhưng lần này, việc dẫn Tả Tướng Quân Khôn Nghi trở về quả thực là Bích Đào tự cho mình là đúng.
Nàng, một tiểu tiên ngưng linh và tự trưởng thành nơi hoang dã, làm sao hiểu được cách mẫu tử nhà người ta ở chung?
Chưa nói đến việc Minh Quang không thể giống nàng, quen thói làm nũng nịnh nọt. Dù chàng có làm được, Tả Tướng Quân Khôn Nghi cũng tuyệt không phải một từ mẫu.
Bà kết hợp với Tiên Đế, như Minh Quang vẫn luôn cho là chuyện đương nhiên, chỉ để sinh ra hậu nhân tiên tộc cổ càng ưu tú hơn, chứ không hề có chút tình ý nào với Tiên Đế.
Bà và Tiên Đế có hai nhi tử. Trưởng tử Đông Quân cũng là Thiên Tiên bẩm sinh, xuất chúng vượt trội, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Vốn được bồi dưỡng làm Tiên Đế đời sau, nhưng chẳng ngờ trưởng tử lại đột nhiên phản nghịch, vứt bỏ con đường thông thiên mà Tả Tướng Quân Khôn Nghi và Tiên Đế trải sẵn, từ Thái Thanh Cảnh chạy đến Thượng Thanh Cảnh [1], làm thị hầu cho một vị Chân Quân.
Ngay cả Tiên Đế cũng không thể can thiệp vào chuyện ở Thượng Thanh Thiên [2]. Bất đắc dĩ, Tả Tướng Quân Khôn Nghi chỉ đành cùng Tiên Đế sinh thêm Minh Quang.
Từ nhỏ, bà đã yêu cầu chàng cực kỳ nghiêm khắc, mọi thứ đều lấy tiêu chuẩn của trưởng tử ra để so sánh.
Dù Minh Quang cũng là Thiên Tiên bẩm sinh, nhưng không thông tuệ lanh lợi như huynh trưởng Đông Quân. Chỉ vì không muốn phụ mẫu thất vọng, chàng âm thầm chịu bao khổ cực.
Tuy nhiên, Tả Tướng Quân Khôn Nghi từng có một nhi tử siêu quần tuyệt luân không phải nhọc lòng, nên đối với Minh Quang luôn không vừa ý.
Khi đối diện với chàng, đừng nói là yêu thương cưng chiều, ngay cả nửa phần từ ái cũng không có.
Lần này nhận được tin từ Tiên Đô, bà quả thực trở về, nhưng vừa về đã hạch tội Minh Quang.
Minh Quang chỉ gặp bà một lần, chưa kịp nói một câu, đã như mọi khi, bị đưa thẳng vào trận Ngũ Lôi.
Tả Tướng Quân Lôi Bộ Khôn Nghi đã quen giáng sấm sét, cho rằng mọi thứ đều có thể giải quyết bằng cách này.
Yêu ma quỷ quái xuất thế? Cho sét đánh.
Tu sĩ vọng tưởng vượt tiên môn? Cho sét đánh.
Thủ hạ hành sự không đủ? Cho sét đánh.
Nhi tử không thành tài? Cứ cho sét đánh thật mạnh là được.
Dù sao trưởng tử hay ấu tử đều thế cả.
Thiên lôi, địa lôi, thủy lôi, thần lôi, xã lôi.
Luân phiên giáng xuống, rèn giũa tiên cách, trấn áp yêu niệm, xua tan yếu đuối, diệt trừ tạp niệm, chữa bách bệnh.
Mà Bích Đào vẫn chưa biết mình muốn làm chuyện tốt lại thành hóa dở.
Nàng gửi tin cầu cứu đến Chu Minh Tiên Đốc, rồi đến U Thiên dưỡng thương.
Tiên nguyên theo tiên giai sẽ dần mạnh lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=10]

Tiên nguyên của một Linh Tiên như Bích Đào vốn không mạnh, lại liên tục bị thương, chỉ dựa vào việc nàng hấp thụ mộc linh dưới gốc đào thì đến năm nào tháng nào mới lành lại được.
Trên Ngân Hán Cổ, tình hình như lửa cháy dầu sôi, Bích Đào là nhân tố then chốt, không thể bế quan, đành để Chu Minh Tiên Đốc phí tâm.
“Ta chỉ biết đầu óc ngươi không tốt, không ngờ ngươi còn mắc bệnh điên tình.”
“Dù ngươi thật sự không kìm được dục vọng dâng trào, không thể đợi đến khi thuận lợi xuống trần rồi mới thỏa mãn vọng niệm sao?”
“Đợt thi đấu đầu tiên là trải qua kiếp sinh lão bệnh tử. Đến lúc đó các ngươi đều là phàm nhân, ngươi cứ chuốc thuốc hắn, tệ nhất là nhốt hắn lại, muốn chơi sao thì chơi, cần gì phải cứng rắn ép người, khiến tiên nguyên của mình đầy thương tích?”
Chu Minh Tiên Đốc sốt ruột đi vòng quanh giường Bích Đào.
“Ngươi đã theo ước định đứng ra nói lời tha thứ. Nhưng tiên tộc cổ mãi không có động tĩnh. Ngươi chắc chắn rằng cái tên mặt trắng bị ngươi chọc tức điên rồi sẽ thực sự nhượng bộ chứ?”
Chu Minh vốn rất ủng hộ kế hoạch của Bích Đào, vì tiên vị công đức ở U Thiên đối đầu với tiên tộc cổ không phải để rơi vào tình cảnh ngươi sống ta ch‧ết, mà chỉ muốn kiếm chút lợi ích, chiếm thế thượng phong một lần.
Tiên chức trống cho lần thi đấu xuống hạ giới đã được công bố trên Ngân Hán Cổ. Lục Bộ gồm Lôi, Đấu, Binh, Y, Giám, Minh đều trống vị trí quan trọng.
Nổi bật nhất là Phụng Đô Đại Đế của Minh giới, đúng dịp ba ngàn năm đổi nhiệm kỳ, cũng được treo trên Ngân Hán Cổ.
Miếng thịt này rõ ràng là bàn đạp cho người được chọn làm Tiên Đế tương lai, Chu Minh không dám mơ tưởng.
Nhưng ba Bộ Lôi, Đấu, Binh, từ trước đến nay bị tiên tộc cổ nắm chặt, lần này công bố những vị trí trống đều là chức soái tướng.
Chiến lực Cửu Thiên đều nằm ở ba Bộ này, ai cũng biết, bất kể nhân gian hay thiên giới, chiến lực càng mạnh, tiếng nói càng lớn.
Nếu có thể thuận lợi đưa người vào, tiên vị công đức mới thực sự có một chỗ đứng ở Thiên giới, chứ không phải chỉ được cấp cho U Thiên làm nơi trú chân trên danh nghĩa, thực chất là bị đẩy ra “lãnh cung”.
Những tiên chức này như miếng thịt béo bở treo lơ lửng.
Khiến “con hồ ly” Chu Minh đứng dưới gào thét thèm thuồng.
Nhưng khi cứu người, y lấy được hình ảnh lưu giữ trong trận pháp dưới gốc cây đào, phát hiện Bích Đào thật sự dám hôn vị Thiên Tiên cứng nhắc, ngoan cố, tương lai sẽ trở thành Tiên Đế của Thiên giới kia. Y cũng sợ đến mất hồn.
[M* nó, cái đồ hồ đồ gan to tày trời, sao không trực tiếp đi đánh bại Tiên Đế đoạt vị luôn cho rồi!]
Bích Đào nằm đó, trên đầu lơ lửng một cành mai bằng ngọc, chính là tiên khí Ngọc Cốt của Chu Minh.
Được tiên linh tinh thuần bao phủ, nàng không chút lo lắng, thậm chí môi đỏ răng trắng, gương mặt được nuôi dưỡng mà hồng hào mịn màng.
Giọng nói nàng vẫn mang ngữ điệu lười nhác như thường lệ: “Đừng vội, Tiên Đốc, trước khi Đại hội Trạch Tiên bắt đầu, chẳng phải còn một màn biểu diễn thực lực để chọn người tham gia sao? Trước khi chính thức xuống hạ giới, danh sách tham gia và quy tắc đều sẽ thay đổi liên tục.”
“Giờ trên Ngân Hán Cổ, các luồng dư luận vẫn đang sôi nổi ngút trời. Dù tiểu nữ có hôn Minh Quang hay không, chàng tức giận thế nào thì lần này tiên tộc cổ cũng phải nhượng bộ.”
Bích Đào nằm trên giường, gác một chân lên, nghĩ đến chuyện được tiếp xúc thân mật với “Tiểu Hồng” mà vẫn thấy khoái chí.
Chu Minh vẫn sốt ruột, chủ yếu vì sau khi Bích Đào lên tiếng trên Ngân Hán Cổ, phía họ coi như không còn nắm được “điểm yếu” của tiên tộc cổ nữa.
Nếu Thiên Tiên đó bị hôn đến phát điên, không tuân thủ thỏa thuận, không chịu nhượng bộ thì sao?
“Nếu chuyện ngươi gặm hắn truyền ra ngoài, tương lai hắn đăng cơ làm Tiên Đế, đó sẽ là vết nhơ không thể xóa nhòa. Ngươi không sợ hắn thật sự tức điên mà gi‧ết ngươi sao?”
Chu Minh thầm cảm thấy chuyến xuống hạ giới lần này chưa chắc Bích Đào đã trở về được.
Dù Thiên Tiên đó không tự tay giết người diệt khẩu, đám thị giả ủng hộ xung quanh cũng không thể dung thứ để một kẻ làm nhục chủ nhân tiếp tục tung hoành ở Thiên giới.
Chu Minh thật sự không nỡ để mất nàng, tìm được người hợp tác ăn ý như nàng không dễ.
“Chàng sẽ không làm thế. Hơn nữa, sau khi xuống trần, tiểu nữ sẽ dỗ dành chàng.” Bích Đào trả lời đầy tự tin.
Đợi đến khi cả hai đều là phàm nhân, Bích Đào sẽ không còn bị chàng đánh bay khi đối mặt. Đến lúc đó, muốn dỗ thế nào cũng được.
Chu Minh không nói thêm, chẳng bao lâu nhận được tin tức từ Ngân Hán Cổ, vội vã rời đi.
Trước khi đi, y còn cho mấy người đến Ngọc Cốt Cung tìm Bích Đào vào.
“Bích Đào!” Chiêm Khôi thấy nàng, đôi mắt to chớp chớp, lộ ra vẻ phấn khích ngầm hiểu.
Gần đây, khi đi chơi với bằng hữu, trên cầu Văn Hồng nối liền Thương Thiên và Quân Thiên, nàng ấy thấy Minh Quang Thiên Tiên và những người khác.
Minh Quang Thiên Tiên ăn mặc kỳ lạ, không biết đặt làm từ đâu một chiếc mặt nạ vàng chạm khắc hoa mỹ, che nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sâu thẳm như ánh hoàng hôn.
Khí thế sắc bén lạnh lùng, đi qua cầu ngang nhiên quét sạch các tiên nga, chẳng buồn giữ gìn danh tiếng dịu dàng trước đó, thật là hung tợn vô cùng.
Thiên Tiên che miệng làm gì? Liên tưởng đến vết thương của Bích Đào...
Bích Đào thấy Chiêm Khôi nháy mắt với mình, xem như xác nhận suy đoán của nàng ấy. Chiêm Khôi lập tức phát ra tiếng cười khàn khàn thô ráp như ác ma.
“Đào... Đào... Tỷ... Không...”
“Ta không sao.” Bích Đào nghiêng đầu, còn hơi ngạc nhiên: “Huyền Giáp, sao tỷ lại đến đây?”
Huyền Giáp cũng là một trong những tỷ muội thân thiết của Bích Đào.
Nàng ấy có cái đầu nhỏ nhắn thanh tú, ngũ quan cũng thuộc kiểu tinh xảo đáng yêu, mặc áo màu xanh lục, trông như một thiếu nữ trong trẻo vô hại, hoàn toàn không hợp với cái tên đầy khí phách của mình.
Tên nàng ấy bắt nguồn từ chủng tộc ngưng linh, là một con rùa nhỏ ngưng linh ở Dao Trì.
Đôi mắt xanh biếc khẽ chớp một cái: “Ta...”
“Ôi, tỷ ấy định cùng chúng ta tham gia Đại hội Trạch Tiên!”
“Tỷ cũng biết rồi đấy. Tuy tỷ ấy ngưng linh ở Dao Trì, được coi là hóa thân của Huyền Vũ phương Bắc, một trong Tứ Linh, nhưng vì không tu luyện, chỉ biết nằm dài, đến giờ vẫn chỉ là tu vi Linh Tiên thượng giai.”
“Bên Huyền Thiên giờ cho rằng tỷ ấy chỉ là một con rùa bình thường thành tinh, định thu hồi cung điện của tỷ ấy để phân cho các tiên vị cao giai khác. Tỷ ấy sắp không có nhà để về rồi!”
Chiêm Khôi nói một mạch thay nàng ấy, lại búng vào đầu Huyền Giáp, bảo: “Tỷ xem cái đức hạnh này của tỷ đi, nếu mất cung điện, đi làm việc cho các tiên cung khác cũng không được đâu, làm gì cũng chậm chết người! Chỉ còn cách xuống trần thử vận may thôi!”
Đầu Huyền Giáp bị búng một cái, cũng không giận, chỉ cười e lệ, rồi từ tốn đáp: “Ừm...”
Bích Đào: “Cũng được.”
Nàng thấy Huyền Giáp đúng là giống một con rùa bình thường thành tinh. Nếu thật sự là hóa thân của Tứ Linh thì cũng không đến nỗi ngưng linh ba bốn trăm năm mà tu vi chẳng tiến bộ chút nào, thảo nào bên Huyền Thiên không muốn cung phụng nàng ấy nữa.
Nếu xuống hạ giới, với sức phòng ngự siêu tuyệt của Huyền Giáp, lại biết dệt ảo cảnh, người thường khó mà làm nàng ấy bị thương, ít nhất cũng tăng được chút tu vi.
Phía sau bọn họ còn một người nữa.
“Ồ, Tiểu Ngọc Càn, sao ngươi cũng đến vậy?”
Bích Đào đưa mắt lướt qua Chiêm Khôi và Huyền Giáp, nhìn về phía Ngọc Càn phía sau, là tiên tốt ở Linh Ngữ Cung, dung mạo thanh tú, thích hái lá của mình để pha trà.
“Bích Đào, ngươi bị thương có nặng không? Ta có thể cho ngươi chút...”
“Thôi, thôi, thôi... Biết bản thể của ngươi bổ dưỡng, nhưng ngươi sắp hói đầu rồi kìa!”
Ngọc Càn cứng người trong giây lát, bản thể của hắn đúng là hơi hói rồi.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Hắn tiến lên vài bước, nói với nàng: “Bích Đào, gần đây bên Thương Thiên có người tìm ta, nói Linh Trạch Thần Tiên ở Y Bộ sẵn lòng thu ta vào cung.”
“Có phải ngươi đứng sau vận động đúng không?”
Trên Thiên giới đầy rẫy kẻ có tu vi Chí Tiên như Ngọc Càn, có thể kiếm được việc ở Linh Ngữ Cung đã là may mắn lớn.
Hắn luôn muốn đến Thương Thiên học y, nhưng chỉ là nghĩ mà thôi, hắn không quen biết ai ở Y Bộ.
Hơn nữa, chuyện hắn muốn đến Thương Thiên học y chỉ có các tiên tốt ở Linh Ngữ Cung và Bích Đào, người thường xuyên ngồi tù là biết.
Người không màng hồi báo mà giúp đỡ hắn, cũng chỉ có Bích Đào.
Bích Đào không phủ nhận, mỉm cười ngồi dậy, ánh mắt đầy khích lệ: “Ta có nhắc một câu với tiên trưởng mà mình quen biết, nhưng Y Bộ thu người cũng xem tư chất. Ngươi là Nhai Phong Trúc, thiên tính thuộc mộc, thuộc tính lại thiên về chữa trị, chắc chắn là Linh Trạch Thần Tiên ở Y Bộ đã khâm điểm, cứ yên tâm đi.”
Nàng không nói rằng việc Ngọc Càn vào Y Bộ là do nàng uy hiếp Băng Luân Chân Tiên mà thành.
Nàng ngồi tù bao lần, lúc đầu chưa quen với các tiên tốt, Ngọc Càn thấy nàng bị oan, đã chăm sóc nàng nhiều hơn.
Chưa kể Bích Đào đã hái biết bao lá trúc bản thể của hắn để ngâm trà.
Ngọc Càn mang vẻ mặt kích động, cuối cùng chắp tay cúi người với Bích Đào: “Bích Đào tiên tử, đại ân không lời nào tạ nổi!”
“Khách sáo rồi, Tiểu Ngọc Càn, mấy ngày nay ta dưỡng thương, không đến Linh Ngữ Cung được. Hôm đó nhờ các ngươi thay ta tiếp đãi bạn bè, thay ta hỏi thăm Ngọc Chướng tiên trưởng.”
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên tiên linh màu hồng kèm theo hương hoa mai xộc thẳng vào Ngọc Cốt Cung.
Chu Minh đi vào, hai bên tua trang trí run rẩy, không màng che giấu đặc tính tiên linh của mình trước đám tiểu bối, vội vã chạy về.
Người chưa đứng vững, đã cao giọng hô: “Bích Đào! Ngươi mau nhìn Ngân Hán Cổ đi!”

* Chú thích:
[1] Thượng Thanh Cảnh: Đạo giáo phân chia các cõi trời và cảnh giới tiên nhân, trong đó có Tam Thanh, ba cõi/thần vị tối cao gồm Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh. Thượng Thanh Cảnh chính là cảnh giới Thượng Thanh, một thiên giới cực kỳ cao minh, nơi ở của chư chân tiên và các vị Thiên Tôn.
[2] Thượng Thanh Thiên: Đạo giáo có hệ thống Tam Thanh Thiên tương ứng với Tam Thanh bao gồm Ngọc Thanh Thiên, nơi ở của Nguyên Thỉ Thiên Tôn; Thượng Thanh Thiên, nơi ở của Linh Bảo Thiên Tôn.; Thái Thanh Thiên, nơi ở của Đạo Đức Thiên Tôn (Thái Thượng Lão Quân).
Như vậy, Thượng Thanh Thiên là một trong ba tầng trời tối cao, đứng ở vị trí thứ hai, gắn với Linh Bảo Thiên Tôn.

Bình Luận

0 Thảo luận