Khi Minh Quang Thiên Tiên vừa mở kim khẩu, Băng Luân Chân Tiên lập tức im bặt.
Những tiên nhân đứng bên cạnh Minh Quang Thiên Tiên cũng vì vậy mà nín thở.
Giọng nói của Minh Quang Thiên Tiên có thể làm sáng tỏ mọi uẩn khúc. Thiên phú của chàng là trừng phạt cái ác và phán xét tội lỗi, lời nói nặng tựa ngàn cân, một câu có thể định đoạt tất cả.
Những người khác chỉ cần nghe một câu nói của chàng đã cảm thấy khó thở. Đối với một tiểu Linh Tiên như Bích Đào thì càng là tổn thương trí mạng.
Nàng vừa mê mẩn, vừa vội vàng chắp tay sau lưng kết thành một trận pháp di dời tiên linh, chuyển áp lực đó xuống lòng đất, may mắn thay mới không phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Nhưng áp lực này nhanh chóng tan biến.
Minh Quang Thiên Tiên chưa bao giờ cố ý dùng linh uy áp chế người khác.
Các tiên nhân đều nói rằng dáng vẻ của Minh Quang Thiên Tiên như ngọn núi cao sừng sững, hành động như sấm sét, nhưng lòng lại mang tình yêu thương với cỏ cây, trân quý những điều nhỏ bé yếu ớt.
Dù bị tiên hầu hay tiên nga mạo phạm, chàng cũng chưa từng trách phạt.
Ngay cả khi bị “kẻ theo đuổi cuồng nhiệt” nhìn thấy mình bơi lội trong trạng thái không mảnh vải che thân, chàng vẫn giữ vẻ ngoài như tượng tuyết điêu khắc từ băng, lạnh lùng vô cảm.
Hai từ vừa rồi chỉ nói ra khi đối diện với người thân quen, bởi chàng vốn kiệm lời.
Bích Đào theo đuổi chàng bao năm nay, nhưng số lần nói chuyện với chàng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Minh Quang Thiên Tiên có thực sự trân quý những điều yếu ớt hay không thì nàng không biết.
Nhưng điều rõ ràng trước mắt là Minh Quang Thiên Tiên rất cao lớn và tuấn mỹ.
Eo ong lưng vượn, khí khái tuấn tú, đôi mắt lạnh lùng uy nghiêm, lông mày kiếm hơi xếch. Chỉ có một nốt ruồi đỏ tươi trên cằm, điểm xuyết chút dịu dàng giữa vẻ ngoài lạnh giá của chàng, khiến chàng trông bớt xa cách hơn.
Thậm chí Bích Đào còn đặt tên cho nốt ruồi đó, gọi là Tiểu Hồng.
Bích Đào ngẩn ngơ nhìn Tiểu Hồng, hơi thở trở nên ngắt quãng.
Tim nàng đập mạnh như thiêu như đốt, đầu ngón tay ngứa ngáy, lộ rõ vẻ si mê.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Băng Luân Chân Tiên thấy ánh mắt Bích Đào như dính chặt vào Minh Quang Thiên Tiên, ánh nhìn ấy khiến hắn đứng bên cạnh cũng cảm thấy nóng rát.
Thế là hắn lại quát lớn một tiếng.
“Ngươi còn nhìn nữa hả, nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra giẫm như bong bóng!”
Thấy Băng Luân Chân Tiên sắp không kiềm chế được mà ra tay, Minh Quang Thiên Tiên bước ra từ đám đông.
Nhưng chàng thậm chí không thèm liếc nhìn Bích Đào, “kẻ gây họa” đang quỳ một gối dưới đất.
Trong nháy mắt, chàng đã kết ấn thúc đẩy tiên lực, một tay đặt lên vai Băng Luân Chân Tiên đang giận dữ, chuẩn bị dẫn mọi người hóa linh rời đi.
Vừa rồi nếu không phải do tình huống bất ngờ, họ cần thời gian chỉnh trang y phục, thì sao đám tiên nhân đứng đầu tiên giới này lại đứng đây tranh luận đúng sai, lễ nghĩa với một tiểu tiên nga như Bích Đào chứ?
Cũng chỉ có Băng Luân tính tình nóng nảy, không giấu được cảm xúc, mới nói nhiều như vậy.
Bích Đào thấy người khó khăn lắm mới gặp được sắp rời đi, vội ngẩng đầu, chống tay lên đầu gối đứng dậy.
Trước khi bóng dáng Minh Quang Thiên Tiên hoàn toàn biến mất, nàng can đảm đối diện ánh mắt với chàng.
Cấp bậc tu vi giữa tiên nhân rất nghiêm ngặt. Khi nàng nhìn thẳng trực diện vị tiên nhân có cảnh giới cao hơn, nếu đối phương không thu liễm tiên linh mà cố ý áp bức, có bị mù mắt cũng là tự mình chuốc lấy.
Nhưng Bích Đào tìm đường ch‧ết cũng chẳng phải một, hai lần.
Tiên bào màu hồng phấn phác hoạ ra đường nét cơ thể uyển chuyển thướt tha của nàng, đôi mắt đào hoa long lanh như ráng chiều trên bầu trời, rạng rỡ tươi sáng.
Gió thổi qua đúng lúc cuốn tung mái tóc đen dài buông xõa của nàng, làm góc váy hồng phấn bay bay, khiến nàng chỉ đứng đó thôi đã như một cơn mưa hoa đào rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, kiều diễm vô ngần.
Nàng cong môi, nheo đôi mắt đào hoa, tranh thủ thời gian ném cho Minh Quang Thiên Tiên một cái liếc mắt đưa tình đầy tinh nghịch.
Đáng tiếc, như thường lệ, cái liếc mắt đưa tình ấy lại giống như ném cho người mù.
Cảnh đẹp mỹ nhân yêu kiều này phản chiếu trong đôi mắt vàng nhạt của Minh Quang Thiên Tiên, như hồng trần vạn trượng rơi vào ngọn lửa nghiệp hỏa vô biên, trong khoảnh khắc bị thiêu rụi thành tro bụi bay đầy trời.
Mặt trời vàng rực dần chìm xuống.
[Trời tối rồi.]
[Haiz.]
[Hôm nay cũng không thể thành công cưa đổ Minh Quang Thiên Tiên.]
Bích Đào nhìn ánh kim quang biến mất nơi chân trời, đến cuối cùng cũng không giải thích rằng nàng không cố ý nhìn họ bơi lội trong trạng thái không mảnh vải như vậy.
Hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nàng vốn cư ngụ và ngưng tụ tiên linh từ cây đào lớn mọc trên núi Độ Sóc.
Xưa có cây đào lớn, mọc trên núi Độ Sóc ở biển Vô Cực, nối thông trời đất, tán cây rộng đến ba ngàn dặm, rễ đâm sâu kết nối âm dương, liên thông với các thế giới.
Nàng ngưng tự tiên linh từ cây đào lớn. Nơi rễ và tán cây bao phủ đều là nhà của nàng.
Bình thường nàng dựa vào cây đào lớn để hấp thụ tiên linh tu luyện, cảm nhận nơi nào tiên linh dồi dào, nàng sẽ hóa thành cành đào, lá đào để trú ngụ.
Mấy người này đến trước cửa nhà nàng kh‧oả th‧ân mà bơi lội... Đã đưa tới cửa, nàng nhìn một chút thì có làm sao?
Hơn nữa, rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, dù sao tiên giới đã có tin đồn nàng thường theo dõi, bám đuôi, sờ eo, cưỡng hôn, tự tiến cử làm bạn lữ của Minh Quang Thiên Tiên.
Thêm một tin đồn nhìn trộm tắm rửa cũng chẳng sao.
Nguyên tắc đầu tiên khi theo đuổi Thiên Tiên đó là trước tiên phải khiến chàng có ấn tượng về mình.
Bất kể là ấn tượng gì, cứ có là được.
Tiên nga trong các tầng trời không đến một vạn thì cũng tám ngàn, mỗi người đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Với nhan sắc, tiên lực và xuất thân của nàng, nếu không đi theo con đường tà đạo, làm sao lọt vào mắt Minh Quang Thiên Tiên đây?
Lọt vào mắt, đâm thủng mắt, làm mù mắt, đều là lọt vào mắt, chẳng có sự khác biệt.
Về khoản theo đuổi người khác, Bích Đào rất tự tin, có nhịp điệu riêng của mình.
Sau lần này, dù là Minh Quang Thiên Tiên hay những thị giả bên cạnh chàng đều sẽ có ấn tượng sâu sắc với Bích Đào.
Đay là chuyện tốt.
Bích Đào hài lòng thu lại ánh mắt.
Kết quả vừa quay đầu, nàng lại giật mình hoảng hốt.
Người nam nhân như đại bàng này...
“Băng Luân Chân Tiên? Sao ngài vẫn chưa đi?”
Băng Luân Chân Tiên cười lạnh một tiếng: “Không ngờ tới đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=2]
Ta lại quay lại rồi!”
Băng Luân Chân Tiên càng nghĩ càng nuốt không trôi cục tức này.
“Thiên giới rực rỡ, trời đất quang minh, há để ngươi liên tục làm những chuyện bỉ ổi như vậy!”
“Ta nói cho ngươi biết, lần này dù Đông Nam Hảo Sinh Độ Mệnh Thiên Tôn có tới cũng không cứu nổi ngươi!”
Băng Luân Chân Tiên hét lên với hư không: “Cảnh Túc đâu!”
“Có thuộc hạ!” Trong chớp mắt, sấm chớp ầm ầm từ chân trời kéo đến, lôi điện hóa thành vài bóng dáng mặc ngân giáp khắc hoa văn sấm sét đáp xuống đất, chắp tay hành lễ với Băng Luân Chân Tiên.
“Bắt ả lại cho ta, áp giải đến Linh Ngữ Cung!”
“Lần này ngươi dám mạo phạm Thiên Tiên, không nhốt ngươi ở Linh Ngữ Cung một ngàn năm, ngươi cũng đừng hòng ra ngoài!”
Bích Đào vì không giải thích rằng nơi cây đào lớn bao phủ đều là nhà nàng nên đã “vinh dự” được ngồi tù lần thứ ba trăm mười lăm.
Cảnh Túc dẫn theo đám lính Lôi Bộ mặc giáp mềm khắc hoa văn sấm sét, đeo “ấn Băng Luân” bên hông, cùng nhau áp giải Bích Đào, gióng trống khua chiêng đi trên con phố chính của Tiên Đô.
Theo yêu cầu của Băng Luân Chân Tiên, họ tiến hành dạo phố thị chúng để bêu xấu hành vi “phạm tội” của nàng.
Bên núi Độ Sóc, mặt trời vàng rực chìm xuống biển, nhưng ánh kim quang của Tiên Đô lại càng thêm rực rỡ.
Nước biển hóa thành gương lưu ly, giữ lấy tia sáng cuối cùng của thái dương, phản chiếu vào những tòa ngọc lâu quỳnh các của Tiên Đô.
Con đường trong suốt như nước bị ánh sáng chiếu rọi, tựa như dung nham phun trào, Tam cảnh Cửu Thiên [1] lấp lánh như mộng, mây khói rực rỡ.
Những tiên linh ánh vàng kim bị phản chiếu, lưu chuyển va chạm trên trận pháp Trói Tiên phía đỉnh đầu Bích Đào, như rồng giận lật mình, sóng biển gào thét, ép người ở trung tâm trận pháp không ngẩng nổi đầu, không thẳng nổi lưng.
Mỗi năm đám Lôi tướng này phải kết trận Trói Tiên mấy chục lần vì Bích Đào nên đã cực kỳ lão luyện.
Họ để đôi chân của “phạm nhân” vừa chạm đất, nhưng lại hoàn toàn không thể dùng sức, chỉ có thể bị kéo đi trong tư thế thê thảm.
Mái tóc dài buông xõa lay động theo linh phong trong trận, cái cổ mảnh mai như cành trúc bị trận pháp ép chặt nên nàng không ngẩng đầu lên được, khiến những người xung quanh không thấy rõ biểu cảm của Bích Đào.
Mà các tiên nga, tiên hầu làm việc trong và ngoài cung điện quanh đó thấy cảnh này đều mang vẻ mặt quen thuộc.
Vài tiên nga quen biết “kẻ điên trong lưới” mà che miệng, biểu cảm phong phú muôn màu.
Tốp năm tốp ba người tụ lại như trăm hoa đua nở, thì thầm to nhỏ.
“Này, các ngươi nói xem, lần này Bích Đào bị bắt vì chuyện gì?”
“Sờ eo, cưỡng hôn? Hay lại tự tiến cử làm bạn lữ?”
“Ta có tai mắt ở bên bờ biển Quân Thiên. Tin mới nhất là… nàng ta chạy đến biển Vô Cực nhìn trộm mấy vị tiên quân tắm rửa đó!”
“Cái gì? Có chuyện tốt như vậy mà nàng ta không rủ chúng ta cùng đi! Lần này e là vào Linh Ngữ Cung rồi khó mà ra được, đúng không?”
Trước cổng Linh Ngữ Cung, Cảnh Túc giao “tù nhân” cho đám tiên tốt xong thì hóa thành sấm rời đi.
Hai tiên tốt áp giải Bích Đào thấy người của Lôi Bộ rời đi thì lập tức buông tay.
Một quản sự Linh Ngữ Cung cao lớn vạm vỡ, vỗ vai nàng nói: “Dù sao ngươi cũng quen phòng giam rồi, thích ở phòng nào thì tự chọn đi.”
“Ngọc Chướng tiên trưởng, lại gặp mặt rồi.” Bích Đào chắp tay với quản sự Linh Ngữ Cung, lễ nghĩa chu toàn.
“À, đúng lúc cơm vừa đưa tới, hôm nay có cua linh đỏ bắt từ trước cửa nhà ngươi, muốn gặm vài con không?”
“Gặm chứ! Cua linh đỏ ở biển Vô Cực mùa này béo ngậy lại chắc thịt!”
Bích Đào lập tức bỏ đi dáng vẻ “mê trai” lúc trước khi đứng trước mấy vị tiên quân, thoải mái xắn tay áo.
Nàng cùng vài tiên tốt đi vào điện dành cho tiên tốt dùng cơm và nghỉ ngơi, ngồi xuống quanh chiếc bàn tròn đã bày đầy món ăn.
Bích Đào ngồi xuống, dùng tiên thuật làm sạch tay, nhấc một con cua linh đỏ to bằng cái mặt, lập tức bẻ vỏ.
[Quả nhiên thơm ngon béo ngậy!]
Nàng bẻ một cái chân cua, lại múc phần gạch cua, thơm đến mức miệng không mở nổi.
“Uống một chút không?” Một tiên tốt mặc ngân giáp, dáng vẻ thanh tú hỏi một câu.
Không đợi nàng trả lời, hắn đã rót cho nàng một chén.
Nhưng không phải rượu, mà là trà trúc linh mà cảnh giới Linh Tiên có thể dùng.
Biểu cảm của Bích Đào có phần khó nói: “Tiểu Ngọc Càn, ngươi lại nhổ lá của mình để pha trà à? Chưa hói đầu sao?”
Tiên tốt mặc ngân giáp đạp Bích Đào một cái.
“Ta nhiều lá lắm! Ta chỉ không hiểu nổi, ngươi nghiện ngồi tù à? Lần này lại làm gì chọc giận mấy vị tổ tông sống đó vậy?”
“Đúng thế!” Quản sự Ngọc Chướng, người vừa bảo Bích Đào tự chọn phòng giam, cũng lên tiếng: “Đến cùng là chuyện gì vậy? Lần này ngươi còn chưa tới, chín đại tiên tộc đã có bảy tộc gửi tin từ Ngân Hán Cổ, ra lệnh chúng ta phải nghiêm trị ngươi không được khoan nhượng.”
Bích Đào uống một ngụm trà, làm dịu vị béo ngậy trong miệng.
Nàng mỉm cười liếc nhìn mọi người một vòng, rồi đặt chén trước mặt tiên tốt mặc ngân giáp Ngọc Càn, người đã nhổ lá pha trà. Ngón tay gõ lên bàn, ra hiệu hắn rót thêm.
Gương mặt đào hoa lộ ra ý cười giảo hoạt như hồ ly.
Nàng cố tình làm ra vẻ bí ẩn, nói: “Dù sao mọi người cứ chờ xem, lần này ta không những không phải ngồi tù, mà mấy tiên tộc trên Cửu Thiên kia chẳng bao lâu sẽ tìm mọi cách để lấy lòng ta.” Nhằm bịt miệng nàng.
Dù sao rất nhiều người đều muốn biết “tình hình thực tế” của các vị tiên quân đứng đầu kia.
Tuy các tiểu tiên quân có tiên giai cao nhưng cực kỳ trọng thể diện. “Điểm yếu” rơi vào tay kẻ nổi tiếng vô sỉ như Bích Đào, chẳng phải sẽ khiến họ đêm đêm bừng tỉnh, ác mộng triền miên sao?
Mấy tiên tốt nghe mà mù mịt, thúc giục Bích Đào mau nói rõ nguyên do.
Bích Đào lại uống một ngụm trà, từ tốn nói: “Ta đang tu luyện trên cây đào lớn, tình cờ gặp đám người Minh Quang Thiên Tiên, ừm… bơi lội mà không mảnh vải che thân.”
“Cạch!” Một tiên tốt làm rơi chân cua linh trong tay.
“Phụt!” Quản sự Ngọc Chướng phun một ngụm trà khí thế ngút trời xuống đất.
Mọi người sững sờ trong khoảnh khắc, rồi bùng nổ một tràng cười phóng đãng thiếu lễ độ.
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha, m* ơi!” Quản sự Ngọc Chướng đập đùi liên hồi, vang lên bôm bốp.
Một tiên tốt mặt tròn cười đến đau cả bụng: “Khụ khụ khụ, ha ha ha… Là, không mặc gì hết hả? Không ngờ mấy vị tiên quân tiên giai cao lại có sở thích hoang dã như vậy ha ha ha…”
Quản sự Ngọc Chướng thô lỗ lau miệng, nói: “Có gì lạ đâu, họ cũng chỉ mới hơn hai trăm tuổi mà thôi. Cỏ dại ven đường Tiên Đô còn tính bằng vạn năm. Tuy họ phần lớn đã nhận truyền thừa của tiên tộc từ trong bụng tiên cơ, nhưng mang thai con cái phải mất 90 năm, tiên quân hơn trăm tuổi cũng chỉ như thiếu niên hai mươi tuổi ở hạ giới. Tâm tính thiếu niên khó kiềm chế cũng là điều bình thường mà! Ha ha ha…”
“Không phải, Minh Quang Thiên Tiên bơi lội tr‧ần tr‧uồng trước cửa nhà cô… Điều này thì khác gì đổ gạo vào hang chuột?”
“Ha ha ha ha…”
* Chú thích:
[1] Tam cảnh Cửu Thiên: Được dùng để mô tả kết cấu phân tầng của thế giới tiên đạo, bao gồm các tầng cảnh giới và các tầng trời.
- Tam cảnh: Ba cảnh giới tu hành, thường đại diện cho Phàm cảnh (người phàm, chưa ngộ đạo), Tiên cảnh (có linh lực, trường sinh), và Thần cảnh (cảnh giới cao nhất, siêu việt, bất diệt).
- Cửu Thiên: Chín tầng trời, có thể hiểu là chín tầng Thiên giới, nơi chư tiên cư ngụ, phân tầng từ thấp đến cao. Trong văn hoá đạo giáo và tu tiên, Cửu Thiên còn các cụm danh từ nổi bật như: Cửu Thiên Huyền Nữ (một vị nữ thần tối cao trong Đạo giáo) hoặc Cửu Trùng Thiên (tầng trời thứ chín, nơi cao nhất, nơi Tiên Đế cư ngụ).
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận