Bích Đào thực sự không biết rằng trong ngôi miếu hoang này, ngoài nàng và “lão bà bà” đã ch‧ết, còn có những “người” khác tồn tại.
Nàng chỉ cảm thấy hôm nay lạnh lẽo một cách khác thường, lạnh đến thấu xương.
Bạch Đọa nhìn Bích Đào dùng nước nóng để xử lý con thỏ, không hề liếc mắt nhìn “lão bà bà” đã ch‧ết, cuối cùng cũng từ bỏ hy vọng.
Nhưng trước khi rời khỏi miếu, Bạch Đọa vẫn không kìm được mà hỏi Trọc Hiền: “Đệ nói xem… nàng ta sẽ nhớ đến ta chứ?”
Trọc Hiền thầm nghĩ, dù nàng có nhớ thật, cũng chỉ nhớ đến một bà lão kỳ quái mà thôi.
Nhưng không dám kích động người đồng nghiệp đang đứng bên bờ vực sụp đổ, hắn ta chỉ đáp: “Sẽ nhớ.”
Hắn ta vòng tay qua vai Bạch Đọa, vỗ về an ủi: “Huynh nên hy vọng nàng ta mãi mãi không biết huynh là ai. Nếu không, với việc huynh chẳng hề quan tâm đến nàng ta khi còn nhỏ, vị tiên tử của Thiên giới này khó mà không tố cáo huynh một phen.”
Trọc Hiền lại nói: “Nghĩ theo hướng tích cực đi, chính vì vị tiên tử này giáng sinh tại miếu Thành Hoàng của huynh, nhiệm vụ nuôi dưỡng tiên tử rơi vào tay huynh. Dù cuối cùng nàng ta thắng hay thua, tính thêm phần công lao này, Thiên giới cũng sẽ ghi nhận cho huynh.”
“Huynh luôn muốn thăng chức mà. Ta nghe nói lần này cũng có ý định đổi mới Thập Điện Diêm La. Đây là một cơ hội tốt.”
“Những tiên nhân ở Thiên giới kia không thể nào tự hạ mình xuống Minh giới để làm Quỷ Vương. Đến lúc đó, huynh chỉ cần bắt thêm vài ác quỷ để tích lũy công đức, việc ngồi lên vị trí Diêm La Vương chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Nhưng Bạch Đọa chẳng hề được an ủi.
Thiên giới dựa vào tín lực để thăng tiên chức, còn Minh giới dựa vào công đức để leo lên cao.
Trở thành một trong Thập Điện Diêm La cần đến trăm vạn công đức. Hắn ở Minh giới chỉ biết bắt ác quỷ, nghìn năm tích lũy chưa được một vạn công đức, không thể đủ cho việc đổi mới nhiệm kỳ Quỷ Vương lần này.
Nhưng hắn biết Trọc Hiền đang an ủi mình, cũng không muốn làm khó vị bằng hữu duy nhất trong ngàn năm qua.
Bạch Đọa rời đi mà không quay đầu lại.
Quỷ Vương chuyên ăn ác quỷ, với âm sát làm máu thịt xương cốt, khó tránh khỏi “yêu thì nâng niu, ghét thì đẩy xuống vực sâu.”
Hắn tin chắc vị tiên tử “vong ân bội nghĩa” này sẽ không có kết cục tốt. Thiên hồn bị tổn thương, còn tham gia thi đấu gì nữa?
Sớm muộn gì cũng ch‧ết, đến ngày rơi vào địa bàn của hắn… Hừ!
Hai vị Địa Sát Quỷ Vương lướt qua nhân gian, trở về Minh giới báo cáo công việc.
Sau đó, cùng với các đồng nghiệp khác, họ đi tuần tra tình hình của những “thí sinh” khác.
Mỗi lần thấy những “người trên trời” gặp nạn, chịu đủ tra tấn, Bạch Đọa đều tỏ vẻ khinh bỉ, trong lòng đầy oán hận.
Một đám đạo mạo giả dối, vô tình, còn làm tiên trên trời làm gì? Đáng đời chịu kiếp nạn này!
Tuy nhiên, vào một ngày khi hắn đang nhìn một vị tiên quân có “địa vị hiển hách” ở Thiên giới bị người ta bẻ gãy tay chân, kéo vào tà giáo, thì trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một con thỏ mũm mĩm được nướng thơm phức.
Hắn ngẩn ra, sau đó mí mắt co giật run rẩy.
Trọc Hiền thấy vẻ mặt của hắn, lại nhìn con thỏ nướng, sắc mặt cũng thay đổi.
Đang định ngăn cản, Bạch Đọa đã nhanh chóng hóa thành âm khí rồi biến mất.
Trọc Hiền đành nhờ đồng nghiệp thay hai người tiếp tục tuần tra, còn bản thân vội vã đuổi theo.
Phải biết rằng Minh Quỷ chỉ có thể nhận được đồ vật trong một trường hợp duy nhất.
Đó là khi có người đốt đồ cúng cho hắn.
Bạch Đọa trở lại bên ngoài ngôi miếu hoang, nhưng phát hiện trong miếu đã trống không.
Từ khi hắn “ch‧ết” và rời đi, ở dương gian đã qua mười lăm ngày.
Hắn nhớ rất rõ.
Bạch Đọa kết ấn bằng hai tay, tìm kiếm “hóa thân” của mình, rồi nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn về phía núi sâu.
Khi hắn vội vã đuổi tới, lại phát hiện… nơi này có phần quen thuộc.
Chính là dưới gốc cây đào năm xưa, nơi hắn nhặt được Bích Đào.
Trời đông giá rét, “thi thể” của Bạch Đọa được bọc trong tấm da thú còn nguyên vẹn, yên bình nằm trên một chiếc “xe tuyết”.
Còn Bích Đào thì khoác trên mình tấm da thú rách rưới.
Da nàng bị lạnh đến sưng đỏ, nhưng dường như nàng không hay biết, đang cầm cuốc chim ra sức đào hố dưới gốc cây đào.
Bích Đào không có tiền thuê đội mai táng. Rồi sau đó nàng không tin lão bà bà thực sự đã ch‧ết, lại tốn tiền mời đại phu đến chữa trị, nhưng bị đại phu mắng là kẻ điên mất trí.
Nhưng đại phu đã đến, dù “bệnh nhân” là một thi thể cứng đờ, tiền khám bệnh dĩ nhiên vẫn phải thu.
Lão bà bà ngủ say chưa bao giờ quá năm ngày, hơn nữa dù không tỉnh thì vẫn phải còn hơi thở.
Lần này lão bà bà không còn hơi thở, cơ thể cứng đờ. Bích Đào ở cùng thi thể mười lăm ngày, chờ lão bà bà trở về.
Nhưng lần này “lão yêu bà” không hiện linh, Bích Đào không thể tiếp tục tự lừa dối mình được nữa.
May mà đang tiết trời lạnh giá, nếu không thi thể để mười lăm ngày e là đã thối rữa.
Nàng phải chôn cất lão bà bà tử tế, nhưng mặt đất đã đóng băng.
Nàng đào một nhát cuốc, mặt đất chỉ vỡ ra chút vụn to hơn móng tay một chút.
Nhưng nàng đào hăng say khí thế ngất trời.
Thậm chí nàng còn lạc quan nghĩ rằng không thuê đội mai táng cũng có cái hay. Nàng sinh ra ở đây, được lão bà bà cứu sống bằng chính đôi tay này, giờ lão bà bà qua đời, nàng tự tay chôn cất bà, chẳng phải là sự truyền thừa sinh t‧ử tuyệt diệu nhất sao?
Đợi mùa xuân đến, hoa đào nở rộ, phủ đầy mộ phần, cũng coi như nàng bầu bạn cùng lão bà bà yên nghỉ nơi đây.
Cách đó không xa, trên một đống lửa đang cháy, một con thỏ béo mũm đang được nướng với đầy đủ gia vị ướp sẵn.
Chính là con thỏ hôm đó, con mà họ định cùng ăn trong dịp năm mới.
Giờ năm mới đã qua, Bích Đào không có tiền mua vàng mã.
Con thỏ đó là đặc biệt dành cho “lão bà bà”.
Lúc này, Bạch Đọa nhìn Bích Đào, hàm dưới căng cứng như đao khắc rìu đục.
Con thỏ này là miếng “thịt” đầu tiên săn được trong mùa đông này, vậy mà nàng không ăn một miếng nào, để nguyên mười lăm ngày, giờ lại đặt trên giá lửa, trở thành vật cúng cho hắn.
Nhưng đứa trẻ này đang tuổi ăn tuổi lớn.
Mấy ngày nay đến miếng bánh khô cũng không có, nàng có gì vào bụng không?
Tình thương phụ thân bị kìm nén bao năm của Bạch Đọa phun trào theo ngọn lửa.
Không màng tất cả, hắn hiện hình phía sau Bích Đào, âm phong gào thét, cuốn bay tuyết trắng đầy trời.
Trọc Hiền vội vã đuổi theo đến nơi: “!”
“Ôi! Ôi! Ôi!”
Trọc Hiền vừa ngăn cản Bạch Đọa, vừa phát ra tiếng gào như lợn rừng: “Đây chính là tiên tử! Tiên tử đó!”
Nếu hiện hình trước người thường thì cũng đành thôi. Nhưng hiện hình trước mặt tiên nhân tham gia thi đấu ở Thiên giới, chức vị Quỷ Sát Địa Vương này của Bạch Đọa cũng sẽ không còn nữa.
Dù Bích Đào cảm thấy “yêu phong cuốn tới” có gì đó không ổn mà ngoảnh đầu lại, nhưng nàng không thấy Quỷ Vương hiện thân.
Tuy vậy, ngay sau đó, nàng cảm nhận được một luồng khí âm hàn thấu xương từ đỉnh đầu, nhanh chóng lan tỏa đến ngũ tạng.
Nàng đứng thẳng cứng đờ, mắt mở to, cảm giác như trên đầu mình… có một bàn tay to lớn có thể bóp nát xương sọ nàng vậy.
Nhưng bàn tay lạnh giá ấy không bóp nát xương sọ nàng, mà nhẹ nhàng xoa đầu nàng hai cái.
“Huynh làm cái gì vậy? Sao còn động tay động chân nữa hả? Người của Thiên giới đang nhìn đấy!”
Trọc Hiền sợ Bạch Đọa gây ra đại họa.
Bọn họ, những kẻ bị bắt làm việc khổ sai, không được phép can thiệp, tiết lộ, hay giúp đỡ bất kỳ việc gì liên quan đến các tiên nhân tham gia thi đấu.
Đó chẳng khác nào là gian lận, cả hai bên đều sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng Bạch Đọa cao hơn, to con hơn hắn ta, là Quỷ Vương ngàn năm có pháp lực hơn hắn ta. Một khi nổi điên, mười Trọc Hiền cũng không kéo lại nổi.
“Trời ơi, huynh buông tay trước đã, huynh muốn dọa chết nàng ta sao?” Trọc Hiền kéo Bạch Đọa, cố gắng dùng tình cảm lay động.
Bích Đào run lên bần bật mấy cái, nhưng không nhúc nhích.
Nét mặt nàng từ kinh ngạc chuyển sang chờ mong.
Sau khi cẩn thận cảm nhận, nàng lại to gan lớn mật mà giơ tay lên, khẽ khàng chạm vào luồng khí lạnh thấu xương trên đỉnh đầu.
Một lát sau, nàng nở nụ cười mãn nguyện, thì thầm gọi: “Lão bà bà?”
Lão bà bà đã trở về thăm nàng.
Bạch Đọa vội nhắm mắt lại, nhưng không kịp ngăn dòng huyết lệ lăn dài trên má.
“Ôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/so-tay-thi-tien-chuc-tren-thien-gioi&chuong=15]
Ôi! Ôi! M‧ẹ kiếp, huynh đừng khóc chứ!”
“Chúng ta là quỷ! Quỷ hồn mà rơi lệ sẽ khiến pháp lực tan biến, thần hồn tiêu tán đấy!”
Trọc Hiền tát “bốp” một cái vào gương mặt tuấn tú của Bạch Đọa, kéo mắt hắn mở to, ép hắn ngẩng đầu lên.
“Mau mau mau! Mau kìm lại đi!”
Thấy Bạch Đọa sắp mất khống chế, quỷ khí đen kịt tỏa ra, Trọc Hiền vội vàng cuốn lấy Bạch Đọa, kết ấn mở cổng truyền tống, lập tức biến mất khỏi nhân gian.
[Phải chạy ngay, mình không nói đùa đâu, Thiên giới thực sự đang nhìn đó!]
Thiên giới quả thực đang nhìn xuống.
Năm nay Bích Đào mười tám tuổi, nhưng ở Thiên giới mới chỉ trôi qua chưa tới hai ngày.
Các vị chủ thẩm vẫn ngồi trên đài cao. Các tiên vị cấp cao của chín đại tiên tộc cũng canh giữ Ngân Hán Cổ, quan sát hậu bối nhà mình.
Nhưng ai nấy đều cau mày, mặt lộ vẻ bất mãn, hận không thể chỉ vào đầu hậu bối nhà mình mà mắng một câu vô dụng. Có người thậm chí đứng ngồi không yên, chỉ muốn lao xuống nhân gian để thay thế.
Sao lại thế này, sao lại thế này chứ!
Mới khai cuộc hai ngày, các thí sinh bị tước bỏ tiên lực, đưa xuống nhân gian, trước tiên phải vượt qua kiếp “sinh”.
Còn chưa ra khỏi bụng của mẫu thân, đã có một nhóm ngã xuống.
Đến khi sinh ra, vì là thi đấu lịch kiếp, xuất thân đương nhiên không tốt.
Thời thơ ấu mắc đủ loại bệnh tật và tai nạn bất ngờ lại khiến không ít người yểu mệnh.
Khó khăn lắm mới trưởng thành, phải trải qua khổ đau và trắc trở, tiên nhân mất đi tiên lực chẳng khác gì phượng hoàng rụng lông, còn thua cả gà.
Phần lớn trong số họ sinh ra ở Thiên giới, đảm nhận chức vụ hành tẩu ở nhân gian, nhưng cũng chỉ như đi ngang qua sân khẩu, chưa từng đích thân trải qua khó khăn của nhân thế, không biết rằng làm người, ngay cả việc sống sót cơ bản cũng gian nan đến vậy.
Hơn nữa, ở thế giới này chiến loạn liên miên, quốc vận sắp sụp đổ.
Các nước láng giềng như hổ như sói, lăm le dòm ngó, dân chúng lưu lạc khắp nơi, ăn không đủ no.
Hơn nữa, Hoàng Đế thất đức, Tử Vi tinh tú đen tối, nạn đói kéo dài liên miên, lưu dân chui lủi như chuột.
Trong dân gian, bán nhi dục nữ, đổi con để ăn, chôn sống phụ mẫu, cầm cố thê tử là chuyện thường thấy.
Nơi triều đình quyền thế đấu đá, Hoàng Đế già yếu, hậu cung phi tần điên cuồng, các Hoàng tử tranh ngôi, huynh đệ tương tàn.
Các phiên vương khắp nơi vượt quy phạm, chiêu binh mãi mã, ngo ngoe rục rịch.
Nơi này quả thực… như địa ngục nhân gian.
Mà các tiên nhân bị đưa vào đây, một không thông hiểu khổ đau thế tục, hai không hiểu lòng người như vực sâu, ba không có tiên linh hộ thân, bốn không quên niềm vui làm tiên.
Mấy yếu tố cộng lại, càng là tiên vị cấp cao, càng như thỏ con bị ném vào hang hùm hang sói, tả xung hữu đột, ai nấy va đập đến đầu rơi máu chảy, khắp người đầy thương tích. Có người vì hoàn cảnh quá bi thảm, tâm thần tan nát, không chịu nổi khổ đau nhân gian, quá tuyệt vọng mà sụp đổ.
Những lão già của tiên tộc cổ, ngày thường cao cao tại thượng, nhìn trăm khổ của nhân gian như nhìn cỏ dại trong sân, giờ hậu bối rơi vào nhân gian, cuối cùng cũng nếm trải thế nào gọi là đau thấu tâm can. Ai nấy đều mặt mày ủ dột, như ngồi trên đống lửa.
Quan trọng nhất là trên Ngân Hán Cổ, không chỉ số lượng thí sinh ngay khi kiếp “sinh lão bệnh tử” vừa bắt đầu đã mất đi gần nửa, linh ti từ sáng chuyển tối, được đưa vào Minh phủ chờ thi đấu kết thúc.
Mà ngay cả những linh ti vẫn còn sáng, cũng chẳng có mấy ai thu được nhiều tín lực.
Được vài trăm đã là không ít, trên ngàn thì càng hiếm hoi, so với tiêu chuẩn mười vạn tín lực để quy thiên và chiến thắng, vẫn còn cách xa cả chục ngàn dặm.
Ngay cả những nhân vật đỉnh cao của Thiên giới như Minh Quang chẳng hạn, giờ trên Ngân Hán Cổ cũng rơi vào cảnh ngộ bất kham.
Trong “địa ngục nhân gian” lăn lộn mười mấy năm, bước đi gian nan, nguy cơ tứ phía, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, thất bại trong gang tấc.
Bên kia tiên tộc cổ thì ủ dột, nhưng các tiên vị công đức của U Thiên đều từng trải qua nhân gian, dù cũng gặp khó khăn, nhưng ở hạ giới không đến nỗi quá thê thảm.
Hơn nữa, trong bảng xếp hạng về tín lực, mười người thì tám người dẫn đầu là tiên vị công đức.
Người lo lắng, kẻ lại âm thầm vui mừng vì tình hình hiện tại.
Người không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng không ai khác chính là lão đại của U Thiên, Chu Minh Tiên Đốc.
Hầu hết thuộc hạ của y đều có tiến triển tốt, sao y có thể không vui.
Nhưng y cũng có chút bực bội, không phải vì những tiên vị công đức y đã sắp xếp, mà vì… tiểu thị giả của mình, Bích Đào.
Y lén mở Ngân Hán Cổ trên cổ tay, không chỉ một lần theo dõi Bích Đào.
Ngân Hán Cổ treo trên trời là danh sách, cũng có tập hợp luân phiên của các thí sinh, nhưng muốn quan tâm một thí sinh cụ thể, phải tự triệu hồi Ngân Hán Cổ, theo dõi theo linh ti.
Trong số chư tiên Cửu Thiên, tiên vị cấp cao theo dõi Bích Đào chỉ có mình Chu Minh.
Nhưng cứ nghĩ đến Bích Đào là Chu Minh lại nghiến răng nghiến lợi.
Đồ không ra gì, làm y tức muốn ch‧ết.
Lúc chuẩn bị thi đấu biểu hiện tự tin bao nhiêu, giờ lại khiến người ta dở khóc dở cười bấy nhiêu.
Người khác ch‧ết vì khó sinh, bệnh tật, tai nạn, thậm chí vì hoàn cảnh khốn cùng mà t‧ự sát, nhưng vẫn còn tốt hơn nàng, chưa kịp xuống hạ giới, đã làm tổn thương thiên hồn lưu trữ ký ức trong lúc truyền tống, quên sạch sẽ chuyện thi đấu.
[M‧ẹ kiếp!]
Lúc đó Chu minh thấy tên tiểu bạch kiểm của Lôi Bộ muốn dùng “âm mưu bất chính” với Bích Đào trước khi truyền tống. Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu, y đã đề phòng từ trước.
Y đã cho người lục soát ba Bộ gồm Lôi, Đấu, Binh rất nghiêm ngặt, còn thêm nhiều trận pháp tìm kiếm linh khí, pháp khí, tiên khí, đảm bảo tiên tộc cổ ngoài linh hồn trần trụi thì không được mang thứ gì hữu dụng xuống dưới.
Nhưng y không ngờ, tên Băng Luân kia không mang theo linh khí, pháp khí, tiên khí, thậm chí cả phù triện cũng không, mà mang một khối ấn Băng Luân hắn đeo nhiều năm để xua đuổi uế khí.
Thứ này không nằm trong danh sách được mang xuống hạ giới, theo lý sẽ tự tiêu tan trong lúc truyền tống.
Nó giống như túi hương chứa hoa khô mà người phàm mang theo người.
Hầu như không có tác dụng.
Nhưng nếu nói không có tác dụng…
Sau nhiều năm hấp thụ uế khí, lại bị Băng Luân dùng ngân linh hệ lôi xung kích, mượn sức mạnh tiên linh bao la của truyền tống, uế khí được phóng thích, không ảnh hưởng đến hắn, nhưng lại gây hại cho tiên vị cấp thấp.
Uế khí chưa kịp hóa giải sẽ bám vào linh hồn gần nhất.
Người có tam hồn, được gọi là Thai Quang, Sảng Linh và U Tinh.
Uế khí nhập vào Thai Quang nhẹ thì khiến sinh cơ mờ mịt, yếu ớt đa bệnh, nặng thì tổn thương ký ức và trí tuệ.
Uế khí nhập vào Sảng Linh khiến thần trí ngu muội, mơ hồ.
Còn uế khí nhập vào U Tinh khiến khí vận bị tổn hại.
Tiểu bạch kiểm của Lôi Bộ rõ ràng muốn Bích Đào xuống hạ giới với đầu óc hỗn loạn. Dù có bị truy cứu, hắn cũng không tính là phá luật thi đấu.
Ấn mà hắn đeo thì cản trở ai, chỉ trách người kia quá yếu ớt.
Đây đã là khiển trách nhẹ nhất vì Bích Đào dám một mình khiêu khích mâu thuẫn giữa tiên tộc cổ và tiên vị công đức, thậm chí thách thức mấy “quý công tử” của Thiên giới.
Chắc hẳn không ít người trong tiên tộc cổ định xuống hạ giới rồi tìm cách khiến nàng không thể trở về.
Dù Chu Minh không có bao nhiêu tình nghĩa, chỉ lợi dụng Bích Đào, nhưng y không thể để người của mình bị tính kế.
Vì thế hôm đó khi bắt đầu truyền tống, y đã kịp thời có mặt, thu ấn Băng Luân từ người Bích Đào vào tay áo mình.
Nhưng…
[Nhưng!]
[M‧ẹ kiếp!]
Chu Minh nghĩ đến lại không nhịn được ch‧ửi thề.
Bích Đào không bị tính kế, nhưng vì trước khi thi đấu nhiều lần làm tổn thương tiên nguyên, trong lúc truyền tống tiên nguyên quá yếu, là tán linh đầu tiên bị hút vào cổng truyền tống.
Cổng truyền tống như xoáy nước biển sâu, quấn vài vòng bên trong… tiên nguyên yếu ớt của nàng chắc chắn lại bị tổn thương.
Kỳ vọng tốt nhất là sau khi chuyển sinh đầu thai, nàng chỉ hơi yếu ớt về mặt thân thể.
Nhưng sợ chuyện gì thì điều đó lại xảy ra.
Thiên hồn Thai Quang của nàng bị tổn thương, bị trận truyền tống làm cho ngốc luôn.
Lúc đó Chu Minh nhảy dựng lên tranh luận với các tiên tộc cổ phụ trách thi đấu, mặt đỏ gay gắt đổ lỗi cho Thần tinh tú Phòng Nhật Thố không cẩn thận trong lúc truyền tống, làm tổn thương chủ hồn của người ta.
Y đã đắc tội một đống người, khó khăn lắm mới tranh thủ được một người nuôi dưỡng cho Bích Đào.
Nghĩ rằng nàng lớn lên sẽ ổn hơn.
[Ổn?]
[Ổn cái r‧ắm!]
Mười tám năm rồi, dù ở Thiên giới chưa tới hai ngày.
Nhưng ở nhân gian đã trôi qua mười tám năm…
Nàng vẫn là một kẻ đại ngốc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận