Ta rất thích Trương Minh Hi, luôn kéo hắn ra ngoài khoe với đám trẻ trong làng.
Hắn ít nói, nhưng mặc cho ta kéo đi khắp nơi nghịch ngợm. Các ông bà trong làng ai cũng yêu quý hắn, nhiều người thậm chí sớm ngỏ ý muốn gả nữ nhi hay tôn nữ nhà mình cho hắn.
Ta chỉ mong chuyện càng thêm náo nhiệt, mỗi lần đều nhìn hắn bị các thím các bà trêu đến đỏ mặt, sau đó nhịn cười kéo hắn về nhà.
Mỗi lần thấy hắn trừng mắt đầy oán trách nhìn ta, tâm trạng ta lại vui sướng lạ thường.
Cuộc sống thế này so với trước quả thực thú vị hơn nhiều.
Chỉ tiếc rằng, những ngày tự do tự tại này chẳng kéo dài được bao lâu.
Sau vài ngày thích nghi, đợi tâm trạng Trương Minh Hi ổn định, phụ thân ta lập tức đưa hắn đến tư thục, tiện thể tống cả ta vào học.
Trước đây, phụ thân cũng từng muốn cho ta đi học, nhưng ta vốn không hợp với chuyện đèn sách. Nghe mấy quan điểm kỳ quặc là ta không nhịn được muốn phản bác ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=9]
Như câu "Chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn", đúng là nhảm nhí!
Trên đời này chẳng có gì lớn hơn chuyện bị đói. Người nói câu đó chắc chắn chưa từng chịu cảnh đói khát!
Còn về thất tiết?
Tại sao nam nhân có thể danh chính ngôn thuận tam thê tứ thiếp, còn nữ nhân thì phải thủy chung một lòng, thật vô lý!
Sau đó, phụ thân giải thích rằng câu nói ấy không phải nhằm yêu cầu nữ nhân giữ tiết, mà là tiêu chuẩn cơ bản của giới văn nhân sĩ đại phu.
Làm quan triều đình, bất kể lúc nào cũng phải lấy việc mưu cầu phúc lợi cho bá tánh làm trọng trách. Nếu không làm được, thì thà chết đói còn hơn.
Ta nghiêng đầu nghĩ ngợi, vẫn thấy không hợp lý.
Không làm được thì phải tiếp tục cố gắng chứ, chết đói có giải quyết được vấn đề đâu?
Người chết rồi, vấn đề có tự nhiên biến mất không?
Nếu không, chết đói để làm gì? Đây chẳng phải là hành vi trốn tránh vấn đề của kẻ nhát gan hay sao?
Phụ thân bị ta hỏi dồn dập đến cứng họng. Khi phản ứng lại được thì ông đã nổi giận, chụp quyển sách trên bàn ném về phía ta: "Cút ngay!"
[....]
Chuyện bỏ chạy thì ta rành lắm. Trước khi quyển sách thứ hai được ném đến, ta đã chạy biến không thấy bóng dáng.
Chợt nhớ ra miếng bánh nướng giấu dưới gầm bàn còn chưa kịp lấy, ta lén quay lại, vừa hay nghe thấy phụ thân đang lẩm bẩm bên trong: "Con bé này chẳng giống ta chút nào, lại giống cái lão kia y như đúc. Đúng là hết nói nổi!"
Từ sau chuyện đó, dường như sợ ta nói ra điều gì kinh thiên động địa, làm lệch hướng đám bạn cùng học đang chuẩn bị thi khoa cử, phụ thân cũng không ép ta đi tư thục nữa, chỉ rảnh rỗi thì dạy ta đọc sách viết chữ ở nhà.
Giờ đây vì Trương Minh Hi, ta lại phải quay lại cuộc sống gò bó như trước, nghĩ thôi đã thấy sống không bằng chết.
8
Bất kể ta phản đối kịch liệt thế nào, phụ thân vẫn kiên quyết đưa cả ta và Trương Minh Hi vào tư thục, còn nhiều lần căn dặn ta phải bảo vệ hắn chu đáo, tuyệt đối không để hắn chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Ta cảm thấy sự lo lắng của ông thật sự là thừa thãi.
Trương Minh Hi, cái tên này sau khi hồi phục, tuy nhìn dáng vẻ yếu ớt nho nhã, nhưng thực ra lại lợi hại hơn bất kỳ ai.
Như hôm hắn dùng ná bắn trúng Vương Đại Tráng, hai phát ấy ngay cả ta, kẻ từ nhỏ đã lăn lê bò toài trong thôn, tự xưng là tiểu bá vương của thôn Triệu Gia, cũng không thể nào bắn chính xác đến vậy.
Thấy ta không tình nguyện, mẫu thân liền cầm cây gậy lên dọa: “Thành thật mà học! Nếu dám nói với Hi nhi những quan điểm hoang đường, xem ta có đánh con tìm răng khắp đất không!”
Ta thầm lườm một cái trong lòng.
Mười hai năm nay, cách mẫu thân dọa nạt vẫn chỉ là cầm gậy, chẳng có chút mới mẻ nào.
Mới mẻ hay không thì chẳng quan trọng, chỉ cần có hiệu quả là được.
Dưới uy lực của mẫu thân, ta cố nén khao khát lên núi tìm tổ chim, xuống sông mò cá, ngoan ngoãn ngồi yên ở tư thục vài ngày.
Trương Minh Hi bắt đầu học chữ từ năm ba tuổi, hắn thông minh thiên bẩm lại chăm chỉ học hành, mười hai tuổi đã thi đỗ tú tài, nếu không vì biến cố lần này, năm nay chắc chắn có thể thuận lợi thi đỗ cử nhân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận