Sao ta có thể không đợi chứ?
Hắn là thiếu niên mà ta đã vừa gặp đã thầm thương từ khi còn nhỏ cơ mà.
Nhi tử của Thừa tướng đỗ Trạng nguyên, đương nhiên danh tiếng lẫy lừng.
Mọi người đều nghĩ rằng công tử của Thừa tướng ắt sẽ thuận lợi bước vào hàng ngũ Dự tập sĩ, trực tiếp tiến vào vị trí kế nhiệm. Nhưng phụ thân lại phái Trương Minh Hi rời xa trung tâm triều đình, đưa hắn đến Quốc Tử Giám làm Tư nghiệp.
Trương Minh Hi dĩ nhiên hiểu được dụng ý sâu xa của phụ thân, thường ngày vẫn giữ mình khiêm tốn, ngoài thời gian giảng dạy ở Quốc Tử Giám, hắn dành mỗi ngày đến phủ Đại hoàng tử làm bạn đọc sách.
Đúng vậy.
Đến lúc này, Hoàng đế vẫn không chịu lập Thái tử.
Nhưng những tháng ngày của gã cũng chẳng dễ dàng hơn gì.
Vì ham mê tửu sắc, bỏ bê triều chính nhiều năm, Hoàng đế mới hơn ba mươi tuổi mà đầu tóc đã bạc trắng. Sau cuộc chính biến trong cung lần đó, sức khỏe của gã càng suy sụp thấy rõ.
Nghe nói đêm nào Hoàng đế cũng mơ thấy ác mộng, thường xuyên giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Dù đứng từ rất xa, người ta cũng có thể ngửi thấy mùi hôi hám thối rữa từ cơ thể của gã.
Chỉ hơn mười năm ngắn ngủi, gã đã không còn là vị thiếu niên thiên tử hào hùng, quyết tâm chấn hưng triều chính trong những ngày Trương Lăng Chi còn tại thế, mà giờ đây chỉ là một kẻ hấp hối, đang dần đi đến đoạn cuối cuộc đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=25]
24
Sáng hôm ấy, không rõ Hoàng đế nghĩ ngợi điều gì mà đột nhiên phá lệ sai người truyền Đại hoàng tử vào cung.
Những năm gần đây, Trương Minh Hi thường xuyên đến vương phủ giảng sách cho Đại Hoàng tử, cả hai tính cách tương đồng, quan hệ vô cùng thân thiết. Đại hoàng tử bẩm sinh hiền lành, dù bản thân sống chẳng mấy dễ dàng nhưng luôn thương xót nỗi khổ của dân chúng.
So với phụ hoàng vốn dĩ lạnh lùng, ích kỷ chỉ biết hưởng lạc, Đại hoàng tử là một người hoàn toàn khác biệt. Không nghi ngờ gì, cả phụ thân ta và Trương Minh Hi đều nhìn thấy hy vọng ở Đại hoàng tử.
Đã sống trong lo âu, khiếp đảm suốt mười mấy năm trời, Đại hoàng tử tự nhiên sinh lòng e sợ đối với phụ hoàng tính khí thất thường và tàn nhẫn của mình. Do dự mãi, cuối cùng hắn ta quyết định nhờ Trương Minh Hi đi cùng vào cung.
Trương Minh Hi không từ chối.
Khi hai người đến trước điện Cần Chính, cửa lớn của điện đang rộng mở.
Hoàng đế lười biếng dựa nửa người trên chiếc trường kỷ bên cửa sổ, chỉ huy cung nhân bận rộn dựng mấy tấm bình phong làm từ gỗ hoàng đàn khảm tơ lụa.
Bộ bình phong này rất lớn, gồm đến bốn bộ, mỗi tấm đều thêu những câu chuyện truyền thống tinh xảo. Tất cả giống hệt bộ bình phong năm xưa Trương Lăng Chi từng dâng lên Hoàng đế.
Nghe nói dạo này, khi gặp ác mộng, Hoàng đế thường giật mình tỉnh giấc, miệng liên tục gọi tên "tiên sinh." Nhưng khi tỉnh lại, gã lại nổi trận lôi đình, không chịu thừa nhận chuyện mình đã gọi cái tên ấy.
Một tháng trước, không rõ vì cớ gì, Hoàng đế bất ngờ nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh đánh chết tên tổng quản nội giám từng vu khống Trương Lăng Chi.
Cơn giận của đế vương, máu chảy thành sông.
Chỉ trong chốc lát, cả dòng họ tổng quản nội giám từng được sủng ái mười mấy năm lập tức bị tru diệt, liên lụy vô số người. Nói là máu chảy thành sông cũng không quá lời.
Phụ thân ta đã xem kỹ danh sách những người bị xử lý, phát hiện phần lớn bọn họ đều từng xúc phạm, hãm hại Trương Lăng Chi và gia tộc Trương thị.
Ta cười nhạt, tiếng cười đầy vẻ chế giễu.
"Hoàng thượng đây là đột nhiên hồi tâm chuyển ý, nhớ đến ân tình của Trương thừa tướng đối với mình sao?"
Phụ thân trầm mặc, ánh mắt sắc lạnh nhìn xa xăm về chân trời, trên khóe môi thoáng hiện nét cảm xúc phức tạp mà ta không thể hiểu.
"Người sắp chết, lời nói cũng thường trở nên thiện ý. Hoàng thượng… đại hạn không còn xa nữa rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận