Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 22

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:39:52
"Không phải! Chẳng qua bọn họ bất lực, chỉ biết trút giận bằng cách mắng chửi phụ thân mà thôi!"
Ta chống nạnh, tức tối biện hộ thay phụ thân, càng nói càng kích động: "Nếu không nhờ phụ thân được Thôi Thế Lâm tín nhiệm, từng bước đàm phán, làm sao xin được hai mươi vạn thạch lương thảo cho đại quân Bắc cương? Nếu không có số lương ấy, hoàn cảnh của họ giờ đây chỉ càng bi thảm hơn mà thôi!"
Hiện tại Hoàng đế là hôn quân, triều đình bị Thôi Thế Lâm một tay che trời.
Chỉ có cách tiếp cận họ, giành lấy lòng tin của họ, mới có thể làm được những việc người khác không thể.
Cũng chính lúc này, ta mới hiểu được thế nào là sự nhẫn nhịn thực sự.
Ta xúc động quá mức, buột miệng nói hết những điều nên hay không nên nói.
Phụ thân là người tinh tường, lập tức nhạy bén nhận ra điều bất thường, ông nhíu mày hỏi: "Con lại lén lút thư từ qua lại với Minh Hi đúng không?"
[...]
Chẳng lẽ những lý lẽ này chỉ có Trương Minh Hi nghĩ ra được, còn Triệu Đình Vãn ta đây lại không nghĩ tới hay sao!
Thật là kỳ thị!
Kỳ thị trắng trợn!

20
Những kẻ nhát gan chỉ dám lén lút chửi rủa phụ thân ta.
Những kẻ to gan hơn thì đã công khai chửi mắng Hoàng đế hôn quân vô năng.
Lão Ngự sử ấy đã lăn lộn nơi triều đình mấy chục năm, vốn luôn là kẻ nhút nhát, chỉ biết bo bo giữ mình.
Ngày thường, đừng nói chỉ vào mặt Hoàng đế mà mắng, ngay cả nói lớn tiếng ông ta cũng không dám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=22]


Không ai ngờ rằng, một người đã gần đất xa trời, chỉ còn chờ ngày an ổn cáo lão về quê, lại đột nhiên có dũng khí dâng sớ chết để can gián quân vương.
Hoàng đế đăng cơ hơn mười năm, cũng không phải chưa từng bị Ngự sử chỉ thẳng mặt mà mắng.
Nhưng Hoàng đế vốn là kẻ tàn nhẫn, gã tuyệt không tuân theo tổ huấn của các Hoàng đế đời trước rằng quan Ngự sử không được phép đánh.
Hễ ai dám nói một câu trái ý, không cần biết điều gì khác, chỉ biết chắc chắn rằng người ấy sẽ không còn thấy được ánh mặt trời hôm sau.
Máu tươi, luôn là cách răn đe khiến người đời tỉnh ngộ triệt để nhất.
Những lần như vậy lặp đi lặp lại, dù Ngự sử có cứng cỏi đến đâu, cũng không dám đánh cược mạng sống của mình để mong Hoàng đế hồi tâm chuyển ý.
Hôm nay, cảnh tượng đẫm máu ấy lại một lần nữa tái diễn.
Lão Ngự sử đã quyết tâm chết, lời nói ra vì vậy càng sắc bén, không chút nương tình.
Kẻ chịu đựng quá lâu, một khi mở lời, thường bộc phát sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng của chính mình.
Dù gì cũng sắp chết, chi bằng nhân cơ hội này trút hết mọi oán giận đã dồn nén bao năm, từng câu từng chữ như dao cắt, đứng giữa đại điện mà mắng Hoàng đế hôn quân một trận tơi tả.
Hoàng đế nào chịu nổi cơn giận này, gã lập tức đập mạnh long ỷ, giận dữ hạ lệnh cho thị vệ lôi lão Ngự sử xuống đánh chết bằng loạn côn.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa, gã lại đổi ý, ra lệnh xử lão Ngự sử tội ngũ mã phanh thây.
Hình phạt tàn khốc này khiến ai nghe cũng phải run sợ.
Thế nhưng, lão Ngự sử chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Ông ta gạt tay những thị vệ đang định bắt mình, bước từng bước vững chãi ra khỏi đại điện.
Khi đi ngang qua phụ thân ta, thấy người đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp, lão Ngự sử bỗng khẽ cười khẩy, rồi bất ngờ nhổ một bãi nước bọt thẳng vào mặt phụ thân.
Bị người ta nhổ nước bọt vào mặt, dù trong hoàn cảnh nào, cũng là một sự sỉ nhục cực lớn, huống hồ đây lại là nơi triều đình, trước mặt bao đồng liêu cố ý làm nhục.
Phụ thân ta nhịn không nổi, chửi rủa vài câu rồi vung nắm đấm đánh trả.
Có điều, người không kiểm soát được lực tay, cú đấm thẳng vào thái dương của lão Ngự sử, khiến ông ta chết ngay tại chỗ.
Biến cố bất ngờ này khiến toàn bộ triều thần đều sững sờ.
Phụ thân ta dần tỉnh táo lại, lập tức quỳ sụp trước mặt Hoàng đế, không ngừng dập đầu nhận tội.

Bình Luận

0 Thảo luận