Câu nói này quả thực đại nghịch bất đạo.
Nhưng khi thấy Hoàng đế, ta mới hiểu phụ thân không hề nói ngoa.
Hoàng đế không nhịn được ho khan kịch liệt, mãi đến khi cơ thể bình ổn hơn, ánh mắt trống rỗng của gã mới từ từ tụ lại trên mấy tấm bình phong kia.
Như thể cánh cổng ký ức bỗng mở ra, ánh mắt bỗng sáng bừng lên, gã chống người đứng dậy từ trường kỷ, cố bước đến gần để nhìn rõ hơn.
Nhưng khi tiến lại gần, vẻ mặt Hoàng đế chẳng những không tươi hơn mà ngược lại, ánh mắt chợt lóe lên tia giận dữ: "Quả vải này không đúng!"
Hoàng đế vốn nổi danh thất thường, chọc giận gã chỉ có con đường chết.
Tổng quản nội vụ tóc bạc trắng vội quỳ xuống, thân thể run rẩy báo rằng: "Hoàng thượng, nô tài đã hỏi kỹ các tú nương từng thêu tấm bình phong năm xưa Trương thường tướng dâng lên. Chúng quả thật giống hệt bộ này…"
Trong cung, các tú nương làm việc ngày đêm không nghỉ, chẳng mấy năm đã hỏng mắt, thay người liên tục.
Tổng quản nội vụ có thể tìm ra được tú nương từng làm tấm bình phong năm đó hẳn đã rất tốn công.
Nhưng kết quả vẫn không như ý Hoàng đế mong muốn.
"Không thể nào! Rõ ràng không phải thế này!"
Hoàng đế đưa tay thô ráp, hết lần này đến lần khác vuốt ve quả vải màu hồng nhạt ở trung tâm bình phong, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải thế này! Nhất định là bọn nô tài lừa gạt trẫm. Mau kéo hết đám chúng nó ra ngoài đánh chết!"
Dạo gần đây, Hoàng đế càng thêm thất thường, mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu người bị lôi ra ngoài đánh đòn, mùi máu tanh trước điện Cần Chính chẳng lúc nào tan đi.
Thị vệ đã quá quen với việc này, nhanh chóng kéo tổng quản nội vụ ra ngoài, chẳng ai quan tâm ông ta oan hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=26]
Tiếng roi vọt lập tức vang lên bên ngoài.
Thế nhưng cơn giận của Hoàng đế không vì vậy mà nguôi ngoai, ngược lại, thần sắc của gã càng thêm u ám, bàn tay đang vuốt ve bình phong cũng rũ xuống đầy mệt mỏi.
Miệng khẽ thì thầm: "Tiên sinh, ngài mãi mãi không bao giờ tha thứ cho trẫm, đúng không?"
25
Tất cả những ký ức tươi đẹp và hy vọng của năm xưa đã sớm tan biến không còn dấu vết dưới sự bào mòn của năm tháng.
Dù sau này có cố gắng bù đắp thế nào, cũng không thể quay lại như ban đầu.
"Phụ hoàng nói đúng, Trương thường tướng quả thực sẽ không bao giờ tha thứ cho người!"
Vì nhiều năm bị Hoàng đế phớt lờ và áp chế, Đại hoàng tử từ trước đến nay vẫn luôn nhút nhát, trước mặt Hoàng đế càng không dám thở mạnh.
Nhưng giờ khắc này, dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng không thể nhịn được thêm. Có lẽ chịu ảnh hưởng từ vị lão Ngự sử đã dâng sớ can gián đến chết, chí khí của Đại hoàng tử đã âm thầm mạnh mẽ hơn.
Không để ý ánh mắt ra hiệu của Trương Minh Hi, Đại hoàng tử thậm chí hất luôn cánh tay của hắn đang ngăn trước mặt mình ra, bất chấp lễ nghi, không thể kìm nén mà xông thẳng từ ngoài điện đến trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế tuy tuổi tác không lớn lắm, nhưng thực sự đã già nua. Lúc này, gã thất thần ngã ngồi trên nền đất lạnh lẽo, như thể tiếng chuông báo tử của nước Đại Chu đang vang lên trong sự suy sụp của gã.
Đại hoàng tử đứng trước mặt Hoàng đế, từ trên cao nhìn xuống, như ánh mặt trời rực rỡ ban sớm xé tan màn sương, mang đến hy vọng mới.
Dù đôi vai của Đại hoàng tử còn chưa đủ rộng, bóng dáng chưa đủ cao lớn, nhưng chỉ cần có quyết tâm, sẽ có vô số người đứng bên cạnh hỗ trợ bảo vệ hắn ta.
Có lẽ Hoàng đế chưa bao giờ thấy nhi tử của mình có bộ dạng đầy khí chất như vậy, nên gã không những không nổi giận như thường lệ mà còn nở một nụ cười.
"Đúng vậy, trẫm đã phạm quá nhiều sai lầm, tiên sinh sẽ mãi không tha thứ cho trẫm."
"Trương thừa tướng không tha thứ cho người không phải vì người đập vỡ chiếc bình phong ông ấy tặng, cũng không phải vì người truy sát gia đình ông ấy đến cùng cực, mà là vì người đã hủy hoại triều đình mà ông ấy cẩn thận vun đắp nửa đời người!"
Người đã nhẫn nhịn quá lâu, một khi có can đảm nói ra lòng mình, nhất định phải nói cho hết mới được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận