Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:38:38
Những năm qua, dù ở đâu, kỹ năng bắt cá của ta cũng là đỉnh cao.
Mỗi năm vào mùa này, ta đều bắt được rất nhiều cá to béo, mẫu thân nấu canh cá uống mỗi ngày.
Cá ăn không hết thì phơi khô, để đến mùa đông hấp trong nồi ăn kèm cháo bắp, nghĩ thôi cũng đã thấy ngon rồi.
Trong khi ta đang lội ao bắt cá, ta gọi hắn xuống nước. Hắn cúi đầu nhìn quần áo sạch sẽ không dính chút bụi của mình, dứt khoát lắc đầu: "Muội cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống nước."
"Đừng lo, ta là Tiểu Long Nữ tái thế, bơi lội thành thạo lắm!"
Không phải khoe khoang, mỗi năm ngoài việc bắt cá, ta còn cứu mấy đứa trẻ nghịch ngợm rơi xuống ao.
Nếu không có ta, cỏ trên mộ chúng nó đã cao đến mấy mét rồi.
Trương Minh Hi không thuyết phục được ta, hắn nhíu mày, dường như do dự không biết có nên xuống giúp ta hay không.
Nhưng ta đã hết kiên nhẫn, nhân lúc hắn còn đang lưỡng lự, ta kéo thẳng hắn xuống ao.
Lần này, mặt hắn đen thật rồi.
Không phải vì tức giận, mà là vì bị ta nhân cơ hội bôi hai vết bùn lên mặt.
Hắn vốn yêu sạch sẽ, dù là nhóm lửa nấu ăn cũng vẫn chỉnh tề. Thấy tay ta lấm bùn, hắn theo bản năng né tránh, nhưng trượt chân ngã thẳng xuống ao.
Ao không sâu, chỉ cần quẫy vài cái là có thể trở lại bờ.
Nhưng Trương Minh Hi quẫy mãi lại càng chìm, chẳng mấy chốc cả người hắn đã lún xuống đáy.
Hóa ra hắn không biết bơi!
"Trương Minh Hi!"
Đầu ta ong lên một tiếng, không kịp suy nghĩ đã lao xuống nước, cố gắng bơi đến chỗ hắn.
May mà kỹ năng bơi lội của ta rất tốt, gần như không tốn chút sức nào, ta đã kéo được hắn lên bờ.
Dùng hết sức lôi hắn lên, ta lắc tay hắn, vỗ mặt hắn, nhưng hắn vẫn nằm yên bất động, không chút phản ứng.
Không thể nào lại dễ dàng chết đuối như vậy chứ?
Gáy ta lạnh toát, sợ đến mức suýt khóc, cũng chẳng để ý chuyện nam nữ cách biệt, luống cuống cúi xuống truyền từng hơi thở vào miệng hắn.
Liên tục mấy lần, cuối cùng khuôn mặt hắn cũng có chút biến đổi, cau mày, từ trong ngực phun ra mấy ngụm nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=15]



13
Khi thấy Trương Minh Hi tỉnh lại, ta sợ đến mức òa khóc, nắm lấy cánh tay hắn, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, vừa khóc vừa hỏi: “Huynh không sao chứ? Lúc nãy làm ta sợ chết đi được!"
Trương Minh Hi lắc đầu, vẫn giữ vẻ tiết kiệm lời như mọi khi.
"Không sao."
Ta thế nào cũng không yên tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn một lúc, rất nhanh phát hiện có điều không đúng.
"Mặt huynh sao đỏ thế này? Có phải còn chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có."
Trương Minh Hi nhìn ta một cái thật sâu, trong ánh mắt không hiểu sao lại lộ ra vài phần phức tạp mà ta không hiểu được, sau đó hắn nhanh chóng lảng tránh, như thể có chút chột dạ, vội chống người đứng dậy.
"Trời tối rồi, nên về nhà thôi."
"Ừm."
Ta không có tâm trạng nghiên cứu ánh mắt phức tạp vừa rồi của hắn có ý gì, chỉ căng thẳng kéo tay áo hắn.
"À... lát nữa huynh có thể đừng nói chuyện huynh ngã xuống nước cho cha nương biết được không?"
Nếu để cha nương biết ta kéo Trương Minh Hi trốn học, còn suýt để hắn ngã xuống hồ chết đuối, e là sẽ bị cả hai đuổi đánh chạy hai dặm đường.
Trương Minh Hi rất sảng khoái đồng ý.
"Ừ."
Hắn không tố cáo chuyện ta làm hắn rơi xuống hồ, nhưng việc trốn học thì thế nào cũng không che giấu được.
Cha nương rất ăn ý, không hỏi han gì nhiều mà nhất trí coi ta là kẻ đầu têu.
Lần này không ai đuổi theo đánh ta, chỉ bắt ta đứng úp mặt vào tường, trơ mắt nhìn bát canh cá mà ta yêu thích bị bọn họ ăn sạch sẽ.
Nhìn cha nương không ngừng gắp thịt cá vào bát của Trương Minh Hi, ta nháy mắt ra hiệu cho hắn lén để lại vài miếng cho mình.
Nhưng cha nương nhanh chóng phát hiện ý đồ của ta, bắt ta trơ mắt nhìn Trương Minh Hi ăn hết từng miếng thịt cá, sau đó mới hài lòng bảo ta đi rửa bát.
Tội nghiệp ta cả buổi chiều đã đủ mệt, còn phải chịu đói bụng, thật chẳng có thiên lý gì!
Đêm đến, ta nằm trên giường, bụng réo ùng ục, lăn qua lăn lại nghĩ xem có phải năm đó ôm nhầm rồi không, thật ra Trương Minh Hi mới là con ruột của cha nương thì bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ nhẹ lên khung cửa sổ.
Rón rén mở cửa sổ, ta thấy Trương Minh Hi đang cầm một bát canh cá nóng hổi đưa tới.
Khuôn mặt hắn vẫn là vẻ bình thản như cũ, nhưng giọng điệu lại nóng hổi y như bát canh cá trước mặt.

Bình Luận

0 Thảo luận