Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:39:02
16
Thợ săn tài giỏi nhất thường xuất hiện với dáng vẻ của con mồi.
Phụ thân vẫn luôn hiểu rõ đạo lý này, chỉ là ông không muốn hạ mình làm thế mà thôi.
Hiện giờ, ông chủ động xuất kích, thậm chí tự tay viết một bài luận phê phán Trương Lăng Chi, lời lẽ sắc bén như dao, thấu tận lòng người.
Dĩ nhiên, phê phán Trương Lăng Chi không phải mục đích chính, mà chủ yếu là trong bài viết ấy, phụ thân gần như hết lòng ca ngợi, tán dương Thừa tướng đương triều Thôi Thế Lâm, sự nịnh nọt hiện rõ trong từng câu chữ.
Tựa như phụ thân thật sự có mối thù không đội trời chung với Trương Lăng Chi, kẻ nào hạ được Trương Lăng Chi, kẻ đó chính là đại ân nhân của ông.
Sự tâng bốc hiếm thấy này khiến Thôi Thế Lâm, một kẻ đang quyền đang thế hệt như mặt trời ban trưa, rất hài lòng. Không lâu sau, phụ thân thuận lợi được điều về kinh thành, nhận một chức quan không tồi dưới trướng Thôi Thế Lâm.
Trong hơn mười năm Trương Lăng Chi giữ chức Thừa tướng, nhờ những cải cách mạnh mẽ của mình, ông ấy đã xóa bỏ không ít tệ nạn, giảm bớt gánh nặng cho bách tính, đồng thời thanh trừ tham nhũng, tài chính quốc gia thấy rõ sự gia tăng.
Trừ đục lưu trong, trong ngoài triều đình đều thái bình.
Nhưng khi Trương thừa tướng bất ngờ qua đời, Hoàng đế chính thức thân chính, toàn bộ quyền hành trong triều hiện đều nằm trong tay Thôi Thế Lâm, vị Thừa tướng mới được Hoàng đế đích thân đề bạt.
Thôi Thế Lâm là kẻ giảo hoạt, già đời, giỏi nắm bắt lòng người. Lão xưa nay tham lam vô độ, cả đời chỉ có hai sở thích lớn: một là vơ vét của cải, hai là không tiếc bất kỳ điều gì để lấy lòng Hoàng đế.
Biết rõ trong lòng Hoàng đế vẫn luôn sợ hãi và chán ghét Trương Lăng Chi, Thôi Thế Lâm dù hiểu rằng những cải cách của Trương Lăng Chi đều lợi nước lợi dân, nhưng gã vẫn dâng sớ đề nghị bãi bỏ tất cả những điều lệ trước đó.
Bất cứ ai do Trương Lăng Chi đề bạt đều bị bãi chức không dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=18]

Ngược lại, những người từng bị ông ấy trách phạt, giáng chức, thậm chí cách chức, chỉ cần biết cửa mà đi, đều được trọng dụng và bổ nhiệm vào các chức vị quan trọng.
Hoàng đế vốn là người được Trương Lăng Chi từ nhỏ nghiêm khắc dạy dỗ. Khi mới lên ngôi, ngày ngày chăm chỉ xử lý triều chính, khát khao tìm kiếm những phương pháp trị quốc.
Gã từng thề thốt, vừa cười lạnh với tổng quản nội thị Vương Xung vừa nói:
“Thiên hạ đều nói rằng giang sơn này của Trẫm ổn định là nhờ mười năm cần cù, cẩn thận của tiên sinh. Trẫm sẽ cho bọn họ thấy, không cần sự phò trợ của ông ấy, Trẫm vẫn có thể trở thành một minh quân ngàn đời!”
“Hoàng thượng là con của thiên mệnh, tất sẽ vô cùng thuận lợi.”
Vương Xung hiện giờ đã là người của Thôi Thế Lâm, tự nhiên không dám đắc tội tội Hoàng đế, gã ta liên tục gật đầu, khom lưng tâng bốc: “Tiên thừa tướng thân phận thần tử mà nhiều lần ăn nói bất kính với Hoàng thượng, đã sớm là tội không thể tha. Hoàng thượng để ông ta yên ổn đến cuối đời, đó đã là nhân từ đến cực điểm.”
Những lời nịnh hót của Vương Xung từng chữ, từng câu từng chữ đều nói trúng tâm ý Hoàng đế, khiến cho chút áy náy cuối cùng dành cho Trương Lăng Chi trong lòng gã tan biến không còn chút gì.
Hoàng đế duỗi lưng, ánh mắt hướng về chiếc bình phong thêu khắc hoa văn bằng gỗ nam mộc vàng óng xa xa.
Bộ bình phong này có bốn chiếc, mỗi chiếc cao hơn một người, đều được làm từ loại gỗ nam mộc vàng thượng hạng, trên mỗi tấm bình phong dùng kỹ nghệ thêu dệt những bức tranh nhân vật sống động như thật.
Nhìn kỹ, từng bức tranh đều mô tả một câu chuyện lịch sử nổi tiếng sinh động.

Bộ bình phong này do chính tay Trương Lăng Chi vẽ mẫu, giao cho Nội Vụ phủ chế tác, gửi gắm vào đó những bài học sâu sắc, lặng lẽ dạy dỗ Hoàng đế khi ấy cách để trở thành một đấng minh quân. Tấm lòng của ông ấy quả thật đáng kính.
Khi chế tác xong, bộ bình phong lập tức được chuyển đến điện Cần Chính. Hoàng đế vô cùng yêu thích, nhiều năm qua vẫn đặt nó ở vị trí nổi bật nhất trong nội điện.
Nhưng nay người tặng bình phong đã không còn.
Nhìn lại bộ bình phong từng trân quý khi xưa, trong lòng gã không phải cảm kích mà là chán ghét.
Người xưa đã mất, vật cũ cũng chẳng cần tồn tại nữa.
Hoàng đế cau mày, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn phẩy tay: “Thứ này nhìn lâu thật ngán, mang đi xử lý đi.”

Bình Luận

0 Thảo luận