Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LẠI THẤY TRĂNG SÁNG CHIẾU RỌI GIANG LĂNG

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:37:20
Dẫu nhà chồng có dọa dẫm, dụ dỗ, dùng lý lẽ hay tình cảm, nàng cũng kiên quyết không chịu bôi nhọ phụ thân dù chỉ nửa câu, càng không viết lá thư đoạn tuyệt quan hệ vô nghĩa ấy.
Nàng chính khí nghiêm nghị, mắng trượng phu mình một trận, rồi quyết đoán tự tay viết hưu thư, trang điểm lộng lẫy bước ra khỏi cửa nhà chồng.
Đêm hôm ấy, Trương Nhược Dao quỳ trước cổng nhà, dập đầu ba cái với cha nương song thân. Sau đó, nàng rút ra con dao găm trong của hồi môn, tự vẫn ngay trước cổng lớn Trương gia, máu tươi đỏ thẫm nhuộm cả một khoảng đất.
Ta sững sờ tại chỗ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Trong ký ức của ta, Nhược Dao tỷ tỷ mãi mãi là dáng vẻ yếu ớt, đi vài bước cũng phải ho vài tiếng.
Nàng sợ đau như vậy, ngay cả lúc làm nữ công bị kim đâm vào tay cũng khóc một trận. Thế mà vào giây phút cuối cùng, lại chọn cách dùng dao găm tự kết liễu mình.
Khoảnh khắc lưỡi dao sắc bén lướt qua cổ, hẳn đau lắm?
Ở dưới cửu tuyền, gặp được cha nương song thân, chắc nàng sẽ lao vào lòng họ mà khóc một trận?
Nhược Dao tỷ tỷ dùng cách thức quyết tuyệt và bi tráng như vậy, để giữ lại khí tiết của Trương gia.
Hành động này làm chấn động cả kinh thành.
Dân chúng tuy không dám công khai bàn tán chuyện triều đình, nhưng sau lưng đều không ngớt lời tán dương hành động của Trương Nhược Dao.
Tiểu Hoàng đế sau khi biết tin thì trầm mặc hồi lâu, không rõ đã nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=11]


Khi tin tức truyền về thôn Triệu Gia, trong đôi mắt luôn điềm tĩnh, không tranh chấp của phụ thân bỗng chốc bừng lên một luồng sát ý mãnh liệt.
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy ông có dáng vẻ dữ tợn đáng sợ như vậy.
Theo bản năng, ta lùi lại vài bước, chỉ thấy phụ thân siết chặt cổ họng, đột ngột phun ra một ngụm máu.
Mẫu thân sợ đến mức mặt mày tái nhợt, nhưng phụ thân dường như không cảm nhận được đau đớn của bản thân, ông chỉ cắn răng, từng lời thốt ra như máu rỉ ra từ tim: “Tử Hành không phạm đại tội mưu phản, tội đâu liên lụy đến cả nữ tử đã xuất giá? Họ cần gì phải tuyệt tình như vậy!”
[...]
Mẫu thân không biết phải an ủi phụ thân ra sao, đang khó khăn suy nghĩ câu từ, chỉ thấy ông vén tay áo, lau đi vệt máu đỏ tươi nơi khóe miệng, từng chữ một nói rõ ràng: “Cảnh Ninh, ta không thể chờ nữa.”
Ông không thể tiếp tục ở lại hòn đảo xa xôi này, mà phải từng bước từng bước bước ra ngoài.
Hướng về triều đình, hướng đến vị trí Tử Hành từng đứng, để đòi lại món nợ máu này cả vốn lẫn lời!
“Ta hiểu.”
Mẫu thân không tỏ vẻ ngạc nhiên trước quyết định của phụ thân, mà ngược lại, bà nắm lấy tay ôn:, “Muốn làm gì cứ làm, mọi hậu quả, cả nhà ta cùng sinh cùng tử gánh vác.”
Ta đau lòng vì cái chết của Nhược Dao tỷ tỷ mà khóc ròng rã, lại lo lắng phụ thân phun ra nhiều máu như vậy liệu có chết không. Vì không đứng vững, ta vô tình đẩy mở cánh cửa khép hờ.
Mẫu thân thấy ta thò đầu qua khe cửa, vừa làm động tác ra hiệu im lặng, vừa dùng ánh mắt đe dọa trừng ta.
“Ngàn vạn lần không được để Hi nhi biết, nếu không ta đánh gãy chân con.”
[...]
Quả nhiên sự dịu dàng của mẫu thân chỉ dành cho phụ thân, còn dành cho ta chỉ có đơn giản và thô bạo.
Nhưng ta vẫn gật đầu thật mạnh.
Tinh thần của Trương Minh Hi mới khá lên chút ít. Nếu để hắn biết tỷ tỷ duy nhất của mình chết thê thảm đến vậy, không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Trên gương mặt hắn, khó khăn lắm mới xuất hiện được chút ý cười.
Ta thích nhìn hắn cười, sẵn sàng đánh đổi tất cả để giữ lại nụ cười thoáng qua ấy, dù cho có phải bất chấp mọi giá.
10
Khi ta vội vã ôm mấy viên đường về, Trương Minh Hi vừa mới về từ hậu sơn, trên lưng mang theo một bó củi lớn.
Hắn thông minh bẩm sinh, điều này không chỉ thể hiện trong việc học mà ngay cả việc đốn củi cũng vượt trội hơn người thường. Những bó củi được hắn xếp ngay ngắn, không chút lộn xộn.

Bình Luận

0 Thảo luận