Khi Trương Lăng Chi vừa được phong làm Thừa tướng Nội Các, ông ấy lập tức bắt tay giải quyết vấn đề biên giới.
Ông ấy mất ba năm, bằng cách "cạo xương trị độc", để triệt hạ vấn nạn quân đội nuôi lính ma, lính ăn không bổng lộc suốt nhiều năm.
Ông ấy dùng người không câu nệ, mạnh dạn bổ nhiệm Tiêu công tử, Tiêu Thừa Tân, khi ấy chưa thành danh, làm thống soái Bắc Cương toàn quyền xử lý quân vụ, thậm chí có thể "tiên trảm hậu tấu".
Đồng thời, ông ấy tích cực làm đầy quốc khố, cung cấp cho quân đội Bắc Cương lượng lương thảo gấp nhiều lần trước kia, giúp binh lính có đủ nhuệ khí đối đầu địch.
Thực tế chứng minh, Tiêu Thừa Tân quả là tài năng hiếm có trăm năm khó gặp. Dù tính tình kiêu ngạo, phong cách cô độc, y vẫn nhanh chóng chấn chỉnh toàn bộ quân vụ Bắc Cương trong một năm ngắn ngủi.
Người Bắc Địch liên tục bị thất bại, không dám tự ý xâm phạm nữa.
Nhờ vậy, dân chúng vùng biên giới cuối cùng cũng được mấy năm yên ổn, không còn lo sợ nửa đêm bị giặc cướp đầu.
Tiếc thay, những ngày tháng an bình ấy đã tan thành mây khói ngay khi Trương Lăng Chi qua đời.
19
Tháng thứ hai kể từ khi Trương gia bị lưu đày, để triệt để loại bỏ thế lực còn sót lại khi sinh thời của Trương Lăng Chi, tân nhiệm Thừa tướng Thôi Thế Lâm đã dâng tấu lên Hoàng thượng, cáo buộc Tướng quân Kế Bắc - Tiêu Thừa Tân đại tội kiêu ngạo, tham ô, và khẩn thiết thỉnh cầu Hoàng thượng nghiêm trị không tha.
Hoàng đế vốn đã có ý kiêng dè quyền binh trong tay Tiêu Thừa Tân, lập tức chuẩn tấu, cách chức và tiến hành điều tra.
Mất đi Tiêu Thừa Tân, Bắc Cương chẳng khác nào không còn lá chắn cuối cùng, từ đó lại bắt đầu rơi vào hỗn loạn và tranh đoạt.
May mắn thay, quân đội mà Tiêu Thừa Tân để lại vẫn giữ được cơ cấu ban đầu, nên tạm thời còn đủ sức chống đỡ.
Nhưng qua vài năm, thế cục giờ đây thực sự đã sụp đổ, không còn cách nào cứu vãn.
Bởi vì những tướng lĩnh giỏi nhất từng dẫn binh chinh chiến, đa phần đều do ánh mắt tinh tường của Trương Lăng Chi mà được đề bạt.
Cũng bởi vậy, sau khi Trương Lăng Chi qua đời, những người này đều bị liên lụy, hoặc chịu tội chết, hoặc bị giáng chức lưu đày.
Nhìn khắp triều đình hiện nay, chẳng còn ai đủ tài năng để chống lại thiết kỵ Bắc Địch vốn nổi danh hung hãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-i-th-y-tr-ng-s-ng-chi-u-r-i-giang-l-ng&chuong=21]
Ai ai cũng biết thời điểm này không phải lúc để khai chiến, mà nên tập trung hòa đàm để tranh thủ thời gian.
Nhưng lời lẽ công bằng này, khi lọt vào tai Hoàng đế chỉ biết đắm chìm trong nữ sắc, lại bị coi là sự lăng mạ.
Gã lập tức nổi trận lôi đình, ra lệnh đánh ba mươi trượng cho kẻ dâng sớ.
Sau đó, trước văn võ bá quan, Hoàng đế dõng dạc tuyên bố chắc chắn phải khai chiến!
Bất kể ai dẫn binh, bất kể gom lương thảo từ đâu, trận chiến này nhất định phải đánh!
Thừa tướng Thôi Thế Lâm vốn luôn thuận theo ý chỉ Hoàng đế, liền tán thành ngay tại triều, mạnh mẽ chủ chiến.
Thánh chỉ đã ban, trận chiến này không thể nào tránh được.
Hoàng đế và Thôi Thế Lâm chỉ mải vui thú trong kinh thành, ôm giai nhân hưởng lạc, chẳng hề đoái hoài tới sinh mạng của hàng vạn tướng sĩ và bách tính nơi biên cương.
Những giai nhân ấy đều do phụ thân tìm về.
Phụ thân làm việc này rất khéo, khiến Thôi Thế Lâm được Hoàng đế khen ngợi, nhờ đó mà đối với phụ thân cũng thêm phần tín nhiệm.
Những việc nhỏ nhặt trong triều mà Thôi Thế Lâm lười xử lý, cũng tùy tiện giao hết cho phụ thân.
Tuy phụ thân không phải người theo hầu Thôi Thế Lâm lâu nhất, nhưng cuối cùng vẫn vượt lên trên tất cả, trở thành thanh kiếm sắc nhất trong tay lão.
Những gì phụ thân làm, ai ai trong triều cũng nhìn rõ, những kẻ còn chút lương tri đều lấy làm đau xót và phẫn nộ.
Họ chửi phụ thân là chó săn của Thôi Thế Lâm, là kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, chẳng có chút giới hạn hay lương tâm nào.
Họ nói chẳng trách bao năm nay phụ thân không lọt được vào mắt xanh của Trương Lăng Chi, vì cả hai vốn khác biệt một trời một vực.
Lời chửi rủa ngày một nhiều, đến mức cả ta - một nữ nhi khuê các - cũng nghe thấy rõ ràng.
Không lạ gì dạo này mỗi đêm, phụ thân đều lặng lẽ ngồi trong phòng uống rượu giải sầu.
Ta kéo váy, chạy vội tới gặp phụ thân.
Hiểu con không ai bằng phụ thân.
Ông chỉ nhìn ta một cái, liền đoán được ý ta muốn nói, nhếch môi cười nhạt: "Đình Vãn, con cũng cho rằng phụ thân là kẻ gian nịnh, làm tay sai sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận