Cố Sanh cùng Phó Cảnh vừa vào cửa, Phó Cảnh liền cho hai người chăm sóc còn lại trong phòng lui ra.
Hai người phụ nữ kia rõ ràng cũng không mấy tôn trọng anh t, miệng thì lẩm bẩm "Lại bày trò linh tinh", nhưng tay chân lại nhanh nhẹn rời đi, dường như hoàn toàn không sợ Phó Cảnh sẽ làm ra chuyện gì không phải.
Cũng phải thôi, với tình hình Phó gia hiện tại, Phó Cảnh có lẽ là người mong Phó lão gia khỏe lại nhất, tự nhiên sẽ không làm gì gây bất lợi cho ông.
Đợi mọi người đi hết, Phó Cảnh lại ra cửa nhìn thoáng qua, cuối cùng mới khóa cửa lại, hỏi Cố Sanh: "Như vậy được chưa?"
Đúng vậy, người bảo anh ta cho tất cả mọi người lui ra chính là Cố Sanh.
Lúc này nghe anh ta hỏi, Cố Sanh gật đầu, tiến về phía giường.
Phó lão gia tử đang yên tĩnh ngủ trên giường, thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy vang lên, nhưng hơi thở lại vô cùng yếu ớt.
Cố Sanh khẽ nhíu mày: "Ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ba tháng rồi." Phó Cảnh nói: "Ban đầu tôi đã tìm đủ mọi bác sĩ, chạy chữa khắp các bệnh viện lớn nhưng đều không tìm ra nguyên nhân. Về sau mọi người đều thấy chuyện này kỳ quái, mới bắt đầu tìm các đại sư. Có bản lĩnh thật sự hay không tôi cũng không nhìn ra được, đành mời từng người về thử xem."
Phó Cảnh vừa nói vừa quan sát sắc mặt Cố Sanh, thấy thần sắc cô vẫn bình thường, lòng càng thêm vững tâm đôi chút.
"Cố đại sư, cô xem cha tôi rốt cuộc là bị làm sao?"
Cố Sanh nhân lúc anh ta nói, đã kiểm tra Phó lão gia một lượt, cuối cùng vén mí mắt ông lên, không ngoài dự đoán phát hiện bên trong mí mắt trên có một đường chỉ màu đỏ.
Cố Sanh buông tay, khẽ mím môi, hỏi: "Phó lão gia gần đây có đến những nơi nào?"
"Chỉ về quê một chuyến, sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=9]
Phó Cảnh trả lời xong, ngẫm nghĩ: "Có vấn đề gì sao?"
Cố Sanh lắc đầu: "Ông ấy bị trúng cổ rồi. Anh nói hôn mê hai ba tháng, hẳn là loại Mê Man Cổ."
Phó Cảnh có chút bất ngờ. Anh ta biết chuyện cổ quái, nhưng không ngờ lại là trúng cổ. Cha anh ta trước đó đúng là có về quê tế tổ, nhưng ở quê cũng không nghe nói có ai nuôi cổ.
Hơn nữa, cha anh ta đối với gia tộc chính là đại ân nhân, trong làng không biết bao nhiêu con em tốt nghiệp không tìm được việc, cuối cùng đều được Phó thị nhận vào.
Ai lại có thể điên rồ đến mức hại cha anh chứ?
Thấy Phó Cảnh cảm xúc bất ổn, Cố Sanh cũng không để tâm, chỉ vén mí mắt còn lại của Phó lão gia lên xem qua, cuối cùng xác nhận: "Đúng là trúng cổ."
"Vậy loại cổ này, cô có giải được không? Cố đại sư."
Cố Sanh gật đầu: "Có thể."
Loại cổ này mà không giải được, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao.
Cô vừa gật đầu, vừa lấy từ trong túi ra một lá bùa đã chuẩn bị sẵn, đi đến trước bàn, khẽ cắn đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi tựa hạt đậu tức thì rỉ ra, nhỏ xuống lá bùa.
Một phút sau, Cố Sanh đưa lá bùa dính máu cho Phó Cảnh: "Cho lá bùa này vào miệng ông ấy."
Phó Cảnh nhận lấy lá bùa, nhìn vết máu trên đó, tâm trạng có chút phức tạp, lại nhìn ngón tay cô, nói: "Để tôi băng bó cho cô trước đã."
Cố Sanh lại lắc đầu, chắp tay sau lưng, không cho anh nhìn.
Thực ra, cô có thể cảm nhận được vết thương nhỏ trên tay đang nhanh chóng khép lại. Lúc nãy nếu không phải cô dùng khí tức dẫn máu, e rằng máu cũng chỉ rỉ ra được một giọt.
Thể chất đặc thù của mình, Cố Sanh không định để người khác biết.
"Vậy được rồi." Phó Cảnh hết cách, nhớ lại lúc nãy cô cũng chỉ cắn một vết nhỏ, chắc không bao lâu sẽ tự cầm máu.
Anh làm theo lời Cố Sanh, đặt lá bùa vào miệng Phó lão gia, nhưng Phó lão gia vẫn không có biến chuyển gì.
Cố Sanh thấy anh sốt ruột, bèn nói: "Không cần vội, anh cứ chờ là được."
Cô vô cùng tự tin vào cách làm của mình. Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn không dám trừ cổ như vậy, nhưng ở đời này, máu trong cơ thể này của cô có sẵn công năng trừ tà! Trừ một con cổ trùng cỏn con thì có đáng là gì.
Phó Cảnh nghe vậy, chỉ đành nén sự nóng nảy trong lòng, yên lặng chờ đợi.
Chẳng qua không đợi bao lâu, bên ngoài phòng liền truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Phó Cảnh và Cố Sanh nhìn nhau, anh đứng dậy, chuẩn bị đi mở cửa.
Chỉ là không đợi anh đi tới, cửa đã bị người từ bên ngoài dùng chìa khóa mở ra. Một đôi chân dài đầu tiên tiến vào tầm mắt, ngay sau đó là một gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Phó Hằng vừa vào đã nhìn thấy Cố Sanh, sắc mặt tức khắc lạnh đi mấy phần, lộ rõ vẻ không vui.
Cố Sanh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: "Lần trước Vân thư ký nói cô đồng ý không dây dưa nữa, tôi còn tưởng thật."
Phó Hằng nói rồi sải bước đi tới, tiện tay ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất, hai tay chống ra sau, ngả người dựa, dáng ngồi đầy vẻ bá đạo. Ánh mắt nhìn cô không giấu vẻ chế nhạo: "Cố Sanh, lời cô nói, có bao giờ giữ lời đâu?"
Ý anh là nguyên chủ mỗi lần hứa không dây dưa nữa, cuối cùng vẫn tìm đến anh. Quả thực, giữa anh và nguyên chủ, chuyện này đã xảy ra đến ba lần.
Cho nên lần này, anh cũng cho rằng Cố Sanh đến tìm anh.
Cố Sanh nghe vậy cũng không tức giận, chỉ giữ vẻ mặt nhỏ nhắn tinh xảo, giọng điệu lãnh đạm: "Hôm nay."
"Hửm?" Phó Hằng có chút ngạc nhiên: "Ý cô là gì?"
Cố Sanh nhếch miệng, không nói gì, mà nhìn Phó Cảnh một cái. Phó Cảnh lập tức hiểu ý, xen vào: "Anh, Cố đại sư hôm nay là khách của em, là em mời cô ấy đến."
Ngụ ý, Cố Sanh không hề thất hứa, vì cô vốn không phải đến tìm anh.
Phó Hằng sững người một thoáng, rồi cười nói: "Tìm cậu? Cô ta biết cậu là nhị thiếu gia nhà họ Phó, nên mới trăm phương ngàn kế bám lấy cậu chứ gì."
"Không phải." Dù Phó Cảnh cũng ngạc nhiên vì Cố Sanh và Phó Hằng lại quen biết nhau, có vẻ còn từng gây sự không vui, nhưng anh vốn không ưa Phó Hằng, nên lúc này tự nhiên đứng về phía Cố Sanh.
"Em và Cố đại sư quen nhau lúc quay phim, trước khi đến đây, cô ấy cũng không biết em là người nhà họ Phó."
Ý tứ chính là, người ta thật sự không phải nhắm vào anh.
Phó Hằng thấy Phó Cảnh nói rất chân thật, lại nhìn Cố Sanh, hôm nay cô quả thực khác hẳn ngày thường, không hề đeo bám anh, ngược lại luôn giữ một khoảng cách, không có nửa phần nhiệt tình.
Chắc là lần trước ở trà lâu, anh đã hoàn toàn làm tổn thương trái tim cô rồi.
Trong lòng Phó Hằng dâng lên một cảm giác khó tả. Lúc này anh mới nhận ra mình vào phòng nãy giờ mà chỉ mải để ý đến Cố Sanh, không để ý xem họ đã làm gì Phó lão gia.
Nghĩ vậy, anh lại lặng lẽ liếc nhìn Cố Sanh, rồi đi về phía giường Phó lão gia. Vừa đi tới, Phó lão gia bỗng nhiên ho khan kịch liệt.
Phó Hằng dừng bước, Phó Cảnh vội vàng chạy về phía giường, Cố Sanh kéo anh lại nhưng không giữ được.
Giây tiếp theo, Phó lão gia ho sặc sụa, rồi đột nhiên mở mắt, gắng gượng ngồi dậy, vịn thành giường nôn thốc nôn tháo, thiếu chút nữa là văng cả vào người Phó Cảnh đang chạy tới.
Cố Sanh đứng cách đó hơn mười mét, giọng nói trong trẻo vang lên: "Đừng ai qua đó, trong đó có cổ trùng."
Anh em nhà họ Phó nghe vậy đều sững sờ, sau đó mới cẩn thận lùi lại mấy bước, cố gắng tránh xa những thứ dơ bẩn kia.
Phó Cảnh thấy cô vẫn đứng yên một chỗ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, thắc mắc hỏi: "Cố đại sư, cô không sợ cổ trùng sao?"
"Ừm." Cố Sanh khẽ gật đầu, vẫn không nhìn về phía đó: "Nhưng tôi thấy bẩn."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận