Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cô Nàng Huyền Học

Chương 24: Nhập môn

Ngày cập nhật : 2025-07-29 07:12:20
Trực giác của Mạnh Thiên Tề mách bảo anh ta, hơn nửa là không có chuyện tốt lành gì.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn ghét bỏ Cố Sanh, càng không thể nào yếu thế trước mặt cô. Thế là anh nghẹn nửa ngày, chỉ nặn ra một câu: "Tôi không bắt được quỷ là vì không ngờ đó lại là một Lệ Quỷ trăm năm, nhất thời thất thủ thôi. Dù thế nào, cũng không giống một số người, nửa điểm bản lĩnh không có, chỉ biết dùng chút kỹ năng giả đi khắp nơi lừa gạt người."
Cố Sanh không ngờ anh ta vẫn còn rất bướng bỉnh, hiển nhiên là trước đó chưa chịu đủ thiệt thòi.
Vương Gia đứng một bên nghe mà đầu toát mồ hôi. Nghĩ lại mấy năm làm đạo diễn của anh, với năng lực và gia thế của mình, bao lâu rồi mới gặp phải chuyện khó xử như thế này. Nhưng hết lần này đến lần khác, lần này gặp phải, một người mạnh hơn gia thế của anh, một người mạnh hơn năng lực của anh.
Hơn nữa, vì chuyện tranh giành việc trước đó, hai người hiện tại hoàn toàn không hợp nhau.
"Kỹ năng của tôi là giả?" Cố Sanh không hề tức giận vì Mạnh Thiên Tề, ngược lại còn cười cười: "Nếu Mạnh đại sư đã cho rằng như vậy, vậy tiếp theo việc trừ quỷ của đoàn làm phim, xin phiền Mạnh đại sư đi theo."
Mạnh Thiên Tề nghe xong thì cười khẩy: "Cô còn muốn đi trừ quỷ? Cô có biết vì sao bây giờ có nhiều người trẻ tuổi tử vong trong phòng quỷ ám không? Đó chính là tìm đường chết, biết rõ có vấn đề mà vẫn nhất định phải xông vào. Cố đại sư, cô cũng muốn trở thành một thành viên trong số họ sao?"
Cố Sanh nhướng mày, lời này nghe vào lòng cô rất khó chịu.
"Mọi người nói chuyện tử tế một chút! Mạnh đại sư, thật ra Cố đại sư không phải lừa đảo..."
Đạo diễn thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng ra hòa giải.
"Cố đại sư? Tài năng thật đấy, lại có thể lừa gạt cả Vương Đạo. Xem ra việc phát triển nghiệp vụ đến Kinh Đô chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Mạnh Thiên Tề nói chuyện âm dương quái khí, hoàn toàn không có nửa phần tự giác mình vừa mới được Cố Sanh cứu tỉnh. Thực tế, anh ta cũng không biết mình được Cố Sanh cứu tỉnh, nếu như anh ta biết, cũng tuyệt đối không nói ra được những lời như vậy.
Nhưng mặc kệ vì lý do gì, lời đã nói ra rồi, chỉ mấy phút ngắn ngủi, Cố Sanh đã chứng kiến sự cay nghiệt của người này, và cũng âm thầm ghi anh ta vào sổ đen trong lòng.
Cô mím môi, không nói gì.
Trước đó khi Mạnh Thiên Tề nói ít, cô có lẽ còn muốn tranh luận với anh một phen, nhưng bây giờ nói nhiều, mà nói gần nói xa đều là coi thường cô, Cố Sanh liền biết, lần này tranh luận cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có những người, tự cho là đúng, cả đời sống trong thế giới của mình, cho rằng những gì mình nhìn thấy chính là chân lý của thế giới. Lời sự thật mà bạn nói, trong mắt họ, có lẽ chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi.
Huống hồ, Cố Sanh cũng không có tâm tư đi khai sáng cho anh ta. Còn về cái nhìn của Mạnh Thiên Tề đối với cô, cô cũng không quá để tâm.
Khinh thường việc nói nhiều với Mạnh Thiên Tề, cô trực tiếp lấy lại tấm bùa vàng vừa nãy dán lên người anh, sau đó quay người muốn đi.
Mạnh Thiên Tề lại chỉ cho rằng cô chột dạ, trong miệng còn muốn gào thét. Hai bảo tiêu của anh ta nhìn đã lâu, vẫn muốn gọi thiếu gia của họ lại, nhưng có người ngoài ở đó, họ không tiện mở miệng.
Ngược lại là Vương Gia nhìn thấy Cố Sanh đi, cũng đứng dậy vỗ nhẹ vai Mạnh Thiên Tề: "Mạnh đại sư đã vô sự rồi, vậy tôi cũng đi trước, đoàn làm phim ngày mai còn phải quay phim."
"Còn quay à?" Mạnh Thiên Tề cho rằng gan anh lớn đến mức khó tin: "Anh vẫn nên đừng quay vội, tôi về hỏi xem, liệu có thể tìm vài vị đại sư đến thu phục con Lệ Quỷ này không, tránh để xảy ra chuyện."
Vương Gia nghe xong, cảm thấy là một cơ hội tốt, định đồng ý. Nhưng rồi lại nghĩ, mình vừa mới đồng ý với Cố Sanh, bây giờ cô còn chưa ra tay mà đã lại tìm người khác, một lần là ngoài ý muốn, hai lần thì sao?
Nghĩ nghiêm trọng hơn, nếu lần này Cố Sanh thực sự có thể giải quyết được, như vậy đủ để chứng minh thực lực của cô, đến lúc đó cho rằng anh nói không giữ lời mà thù địch với cô thì sao?
Kết thù với một đại sư như vậy cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cho nên Vương Gia suy tư liên tục, vẫn từ chối Mạnh Thiên Tề, chỉ nói: "Tôi trước đó đã đồng ý với Cố đại sư, ngày mai Cố đại sư sẽ trừ quỷ cho đoàn làm phim."
"Cô ta? Anh tin cô ta sao? Anh không phải bị cô ta tẩy não rồi chứ?"
Mạnh Thiên Tề từ nhỏ lớn lên trong Mạnh gia, lại vì trời sinh thông minh, nhận được sự sủng ái của mọi người, cho nên thường thường sẽ không để ý đến tâm trạng của người khác, nói chuyện cực kỳ khó nghe.
"Hai mươi năm qua, tôi đã đi không ít nơi, xem qua bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi, nhưng không có một ai là dùng máu đuổi quỷ. Kia rất rõ ràng là trò lừa bịp, anh cũng tin sao? Hừ! Đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi không nhắc nhở anh."
Giọng điệu anh ta cực kỳ khó chịu, Vương Gia nhướng mày: "Mạnh đại sư hôm nay nói tôi đều nghe thấy, nhưng tôi cho rằng Cố đại sư là có thực học, tôi nguyện ý tin tưởng cô ấy. Thời gian đã rất muộn rồi, tôi đi trước đây, Mạnh đại sư cũng sớm nghỉ ngơi một chút."
"Anh..."
Chờ Vương Gia vừa đi, Mạnh Thiên Tề tức giận đập vỡ chén trà trong tay, rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang giòn.
Hai bảo tiêu bị kinh động, chạy tới: "Mạnh thiếu."
Mạnh Thiên Tề thu lại biểu cảm có chút hung ác nham hiểm của mình, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tra cho tôi người tên Cố Sanh này, tôi muốn xem, cô ta rốt cuộc có lai lịch gì?"
Hai bảo tiêu liếc nhìn nhau, trong đó một người nhỏ giọng nói: "Mạnh thiếu, trước đó ngài hôn mê, là cô ấy đã cứu tỉnh ngài."
Mạnh Thiên Tề dường như nghe thấy cái gì kỳ quái vậy, mặt tràn đầy không tin.
Cô ta cứu anh ta tỉnh lại?
Lại còn cứu tỉnh anh, một nhân vật thiên phú xuất thân từ Mạnh gia.
Hừ! Cái này khiến anh sao mà tin tưởng được?
Nhưng nhìn biểu cảm của hai người này, lại không giống nói dối, huống hồ bảo tiêu được Mạnh gia bồi dưỡng, cũng không cần thiết giúp Cố Sanh nói dối.
Mạnh Thiên Tề trầm mặc.
Ban đêm, Cố Sanh trở lại khách sạn, vẫn như cũ ở phòng 404. Chẳng qua khác với trước đó là, lần này cô mới chìm vào giấc ngủ không lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Không có âm khí, không phải Quỷ Hồn.
Sau khi đưa ra kết luận này trong lòng, cô cũng gần như đoán được người đến là ai, liền đi qua, vặn mở cửa, khuôn mặt râu ria của đạo diễn liền xuất hiện trong tầm mắt.
Đêm hôm khuya khoắt đến quấy rầy, anh có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó nhìn về phía Cố Sanh.
Chỉ liếc mắt, đạo diễn bỗng nhiên mặt có chút đỏ, chẳng qua là vì anh phơi nắng lâu, da hơi đen một chút, nên nhìn không quá rõ ràng mà thôi.
Thì ra lúc này đã là 10 giờ tối. Đối với người khác có thể là cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, nhưng Cố Sanh sinh hoạt luôn có quy luật, lúc này đã tắm rửa xong thay áo ngủ, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Cho nên đạo diễn vừa mới thoáng nhìn thấy, chính là Cố Sanh mặc áo ngủ.
Cái cổ trắng nõn, xương quai xanh nhỏ nhắn tinh xảo, trên người còn tỏa ra mùi sữa tắm thoang thoảng. Chiếc áo ngủ màu dưa hấu đỏ khiến cô trông khác biệt so với ban ngày, thêm một chút khí chất hoạt bát thuộc về thiếu nữ.
Nhưng mà thiếu nữ này, lại không hề ý thức được dáng vẻ hiện tại của mình hấp dẫn người đến mức nào. Cô chỉ nhàn nhạt nhìn đạo diễn một cái, hỏi: "Có việc?"
"À? Nha!" Cô vừa nhắc nhở như vậy, đạo diễn mới nhớ ra mình quả thật có chuyện. Anh liếc nhìn căn phòng, sau đó mới nói với Cố Sanh: "Ngại quá Cố đại sư, trước đó bận rộn chưa kịp xem, vừa mới kiểm tra mới phát hiện cô ở căn phòng này. Căn phòng này không tốt, tôi đã nói với lễ tân rồi, đổi cho cô một căn phòng khác, cô có muốn qua xem không?"
Hơn nửa đêm đến tìm cô, hóa ra chỉ vì chuyện này.
Cố Sanh lắc đầu: "Không cần." Sau đó tiện tay định đóng cửa phòng, kết quả bị nửa người đạo diễn ngăn lại.
"Cố đại sư cô vẫn nên đổi một cái đi, căn phòng này nghe nói bị quỷ ám, mấy vị khách trọ trước đó đều nhìn thấy rồi, vạn nhất dọa cô thì không tốt."
Cố Sanh có chút bất mãn: "Tôi sẽ sợ quỷ sao?"
Khi đạo diễn đến, chỉ nghĩ Cố Sanh một cô gái hoa dung nguyệt mạo sao có thể ở trong căn phòng âm u như vậy. Bây giờ Cố Sanh nhắc đến, anh mới nghĩ cũng đúng, mình sao có thể nói trước mặt đại sư là đại sư sợ quỷ, cái này sẽ không bị coi là khiêu khích chứ?
"Tôi không có ý này..." Anh ta há miệng định giải thích, lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói tôi không đành lòng nhìn cô gái như cô ở nơi đáng sợ này sao?
Nói thế nào, dường như cũng không tốt lắm.
Cố Sanh lại không có tâm tình nói nhiều với anh, chỉ nhẹ nhàng đẩy, đạo diễn cảm giác được trước ngực một lực đẩu mạnh mẽ truyền đến, mình bất tri bất giác liền bị đẩy ra ngoài cửa.
"Tôi không sợ, thời gian muộn rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
"Được, được rồi."
Ngoài việc đạo diễn kinh ngạc về khí lực của Cố Sanh, còn cảm thán về bàn tay nhỏ bé mềm mại, phảng phất không xương, vừa nãy đã đẩy lồng ngực anh, khiến ngực anh bây giờ cũng có chút ngứa ngáy.
Rời khỏi cửa phòng Cố Sanh, đạo diễn đành phải quay về đi ngủ, nửa đường lướt qua một người đàn ông đội mũ.
Người đàn ông tránh Vương Gia, đứng trong góc khuất, mở điện thoại, liếc nhìn bức ảnh bên trong, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Lại là một tin tức lớn.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh và Vương Gia gặp nhau ngay tại phòng ăn dưới lầu. Nơi đây còn có rất nhiều thành viên đoàn làm phim. Hôm nay Vương Gia cho họ tạm dừng quay phim, nên đều đang thong thả ăn bữa sáng.
Cố Sanh và Vương Gia ngồi trong một góc, nghe anh kể về chuyện đã gặp phải hôm qua.
"Hôm qua cô về không lâu, con quỷ kia liền đến. Ngay từ đầu tôi cũng không chú ý tới, chỉ là cảm thấy hơi lạnh, còn tưởng là ai bật điều hòa lớn quá, đang định mắng thì nghe Mạnh đại sư hô Lệ Quỷ đến, làm tôi sợ hết hồn."
Cố Sanh lặng lẽ lắng nghe, trong tay dùng đũa khuấy động sợi mì trong bát, có vẻ thờ ơ.
"Tôi còn chưa kịp phản ứng, Mạnh đại sư liền cầm một thanh kiếm gỗ đào nghênh đón, sau đó tôi đã nhìn thấy trong không khí dường như có vật gì đó, đạp lăn Mạnh đại sư. Mạnh đại sư ngã xuống đất còn nôn ra một ngụm máu, lập tức bảo chúng tôi tranh thủ chạy, nên chúng tôi liền chạy hết."
Đạo diễn vừa nói vừa nói, phát hiện Cố Sanh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy Cố đại sư?"
Cố Sanh đặt đôi đũa trong tay xuống, nhấp một ngụm nước chanh, mới bình tĩnh nói: "Cũng không có gì, hôm qua tôi đi thang máy xuống lầu, gặp nữ quỷ. Tôi ngay từ đầu còn tưởng là Quỷ Hồn bị nhốt chết trong thang máy, hôm nay nghe anh nói chuyện, ngược lại có chút thú vị."
"A, trong thang máy còn có nữ quỷ?" Đạo diễn cảm thấy có chút kinh dị, một con quỷ đã đủ họ chịu rồi, bây giờ lại thêm một con quỷ nữa thì còn để cho người sống không?
"Ừm." Đạo diễn sợ hãi, Cố Sanh lại không sợ, chỉ cảm thấy có chút thú vị.
"Thế con Quỷ Hồn đó?"
Đạo diễn sau khi sợ hãi, nhớ lại đoàn người mình hôm qua là đi thang máy xuống, hơn nữa còn là trong tình huống người bảo vệ duy nhất - Mạnh Thiên Tề, đã hôn mê. Nghĩ lại việc có một con nữ quỷ trên đường đi nhìn chằm chằm họ, đạo diễn chỉ cảm thấy lưng lạnh toát.
Anh ta trước kia không sợ quỷ lắm, nhưng từ khi đoàn làm phim liên tiếp gặp phải tai nạn, lại nhìn thấy hôm qua Mạnh Thiên Tề bị vật vô hình ném lên đánh đấm nôn ra máu, anh liền không dám khinh thường quỷ vật nữa.
"À, Quỷ Hồn..." Cố Sanh liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô hờ hững nói: "Quỷ Hồn dám ra tay với tôi, cho nên bị tôi thu rồi, sao vậy?"
Nghe được Quỷ Hồn đã bị cô thu, Vương Gia trong lòng mới thở phào một hơi, đồng thời không khỏi càng thêm kính nể Cố Sanh.
Hai người ăn uống xong xuôi, sau khi hiểu rõ sự việc hôm qua, Cố Sanh liền cùng Vương Gia cùng đi đến địa điểm quay phim. Vừa vào đại sảnh, liền đụng phải một người đàn ông trung niên mập mạp, dầu mỡ tiến tới đón.
"Vương Đạo!"
Người đàn ông trung niên kia mặt tươi cười, biểu cảm có chút lấy lòng, Vương Gia lại không chút thiện cảm.
"Vương Đạo, hôm qua bên quản lý liên hệ tôi, nói anh có ý kiến về căn phòng thuê, không biết căn phòng của tôi, anh không hài lòng ở điểm nào ạ?"
"Không hài lòng ở điểm nào?" Vương Gia cười lạnh một tiếng: "Căn phòng của chính anh, anh còn không biết sao?"
Vương Gia dù sao cũng là đạo diễn trẻ tài năng trong giới, mặc dù từ đêm qua bắt đầu, đối với Cố Sanh vẫn luôn rất ôn tồn, nhưng đó cũng là vì anh bội phục năng lực của Cố Sanh mà thôi. Những người khác cũng không dễ dàng đạt được những lời lẽ tốt đẹp từ anh.
Người đàn ông trung niên cũng không hề tức giận, ngược lại mặt cứng đờ, tiếp tục lộ ra nụ cười lấy lòng: "Căn phòng của tôi có thể có vấn đề gì chứ? Vương Đạo, lúc thuê anh cũng đã xem qua rồi, nếu thật có vấn đề gì, lúc đó anh chẳng phải đã nhìn ra rồi sao?"
Vương Gia hả hả: "Vấn đề của người sống tôi có thể nhìn ra, vấn đề của người chết tôi lại không nhìn ra được."
Người đàn ông trung niên lần này hoàn toàn cứng họng: "Anh đang nói cái gì đó? Cái gì người chết người sống..."
Vương Gia sầm mặt xuống: "Nếu anh không biết có vấn đề gì, vậy thì cùng đi lên đi, tôi chỉ cho anh xem một chút thì sao?"
Anh vừa nói xong, không đợi người đàn ông trung niên nói thêm gì, bỗng nhiên một tay nắm lấy vai người đàn ông trung niên, liền kéo vào thang máy.
Cố Sanh đã đi vào thang máy trước họ một bước, giờ phút này nhìn thấy thêm một người, cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua, cũng không nói thêm gì.
Ngược lại là người đàn ông trung niên kia, từ khi bước vào thang máy, dường như liền có chút sợ hãi, cứ nhìn quanh quất, cũng không phải là ánh mắt quang minh chính đại, ngược lại giống như đang lén nhìn trộm cái gì đó không thấy được vậy.
Vương Gia xem xét, liền biết người này quả thực có quỷ, thế là một bàn tay vỗ vào người hắn: "Làm loạn cái gì? Trung thực một chút!"
Người đàn ông trung niên vốn đã hoảng sợ, lần này là thật không dám động đậy.
Một đường thuận lợi đi, rất nhanh liền đến tầng 9.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=24]

Ba người ra khỏi thang máy, mới phát hiện bên ngoài địa điểm quay phim ở tầng 9 còn đứng hai người, là Mạnh Thiên Tề và hộ vệ của anh ta.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Vương Gia liền cảm thấy đầu mình đau nhức: "Mạnh đại sư, anh không phải đang dưỡng thương ở bệnh viện sao? Sao lại đến rồi?"
Mạnh Thiên Tề cũng cảm thấy mình động kinh, nhưng từ khi đêm qua biết là Cố Sanh cứu anh ta, cái nút thắt trong lòng kia không những không được gỡ bỏ, ngược lại càng thắt chặt hơn.
Kẻ lừa đảo cứu anh?
Anh ta không thể tin được, nhưng trong lòng lại đang thừa nhận, đúng là Cố Sanh đã cứu anh ta. Sự tra tấn giữa hai suy nghĩ này khiến anh rất khó chịu, đặc biệt là sau khi điều tra cứu quá khứ của Cố Sanh ngày hôm qua, phát hiện trước kia cô thật sự hoàn toàn là một người bình thường, thậm chí là loại người bình thường sống rất khó khăn.
Biết càng nhiều, càng lo lắng. Nhìn hoàn toàn là một người bình thường, vì sao có thể cứu mình? Thật sự chẳng lẽ chỉ trong một đêm liền trở thành đại sư?
Mạnh Thiên Tề cũng không tin điều này, phải biết, ngay cả thiên tài của Huyền Học thế gia, từ khi có người chuyên nghiệp dạy bảo, cho điều kiện tốt nhất, không có mười mấy năm, cũng không dám nói mình hiểu biết.
Cho nên dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, Mạnh Thiên Tề vẫn đến.
Giờ phút này nghe Vương Gia hỏi anh ta, anh ta có chút ngại nói ra lời thật lòng, đành phải bịa một câu: "Không phải hôm qua Cố đại sư nói, để tôi đến hỗ trợ sao?"
Câu nói này của anh ta nói ra cũng không có ý gì khác, chỉ là mượn lời Cố Sanh hôm qua, xem như cái cớ mà thôi. Nhưng những người ở đây ngoài hai người đã từng chứng kiến thái độ của anh ta đối với Cố Sanh hôm qua, nên tự nhiên sẽ nghĩ anh ta dùng giọng điệu châm chọc, khiêu khích.
Thế là trong đầu Vương Gia, câu nói này liền biến thành: Tôi đến cứu cô ta, cái kẻ có chút tài năng này, còn dám mở miệng muốn ông đây hỗ trợ, tốt! Ông đây liền đến xem cô xấu mặt!
Nghĩ như vậy, anh chỉ cảm thấy trong phòng tràn ngập khói lửa, đầu càng đau hơn.
Mở cửa, mọi người cùng đi vào, ánh đèn vừa chiếu, bên trong vô cùng sáng sủa.
Bố cục trong phòng đều không bị động đến, chỉ là trống rỗng không có người.
Cố Sanh mặc kệ mấy người kia, dẫn đầu đi vào nhìn một vòng, khẽ lắc đầu: "Không có ở đây."
"Không có ở đây?" Mạnh Thiên Tề sau đó bước vào căn phòng, đi một vòng trong đó, cầm la bàn cảm ứng nửa ngày, mới lùi ra ngoài, có chút kinh ngạc nhìn Cố Sanh: "Thật sự không có ở đây, nhưng cô làm sao mà biết được?"
Anh ta rõ ràng nhìn thấy Cố Sanh không cầm thứ gì cả, không đến mức đi, những vị đại sư đã có tuổi kia có thể trực tiếp dựa vào cảm giác mà biết có quỷ vật hay không sao? Cô làm thế nào mà được?
Cố Sanh không để ý đến anh ta, trực tiếp vượt qua Mạnh Thiên Tề, đi đến bên cạnh Vương Gia, hỏi: "Đoàn làm phim trước đó mỗi lần xảy ra chuyện, đều là tình huống như thế nào?"
"Để tôi nghĩ xem! Lần đầu tiên... là nữ diễn viên chính của đoàn làm phim, cô chắc biết, Từ Thanh Thiển, cô ấy đang quay một cảnh đêm thì từ một căn phòng đi đến một căn phòng khác, nửa đường đột nhiên dừng lại hét lên một tiếng, nói mình nhìn thấy quỷ."
"Lần thứ hai là Dương Du Du, là đang quay một cảnh bơi lội thì đột nhiên bị quỷ kéo xuống nước. Lúc đó cả đoàn làm phim giật mình hoảng sợ, may mắn vớt người kịp thời, mới không xảy ra chuyện gì. Lúc đó cô ấy cũng nói, mình cảm giác có một bàn tay cứ kéo mình, không buông mình đi, nhưng sau đó chúng tôi xem lại đoạn giám sát bể bơi, phát hiện cũng không có người ra vào, cho nên..."
"Lần thứ ba là Lý Tuấn, anh ấy là lúc thay quần áo trong phòng thay đồ, liền nhìn thấy một con nữ quỷ mặc đồ đỏ, tóc đen che mặt, móng tay đỏ như máu từ trong gương chui ra, muốn bóp cổ anh ấy. Chẳng qua anh ấy phản ứng nhanh, chạy kịp, không bị bóp trúng."
"Lần thứ tư..."
Đạo diễn nói đến lần thứ tư thì hơi chần chừ, Cố Sanh thấy thế, hỏi: "Lần thứ tư làm sao rồi?"
"Lần thứ tư người gặp quỷ vẫn là Từ Thanh Thiển, lần đó là ở trong phòng chứa đồ, cũng chính là ba ngày trước đó. Không biết cô ấy nhìn thấy cái gì, hai cô gái cầm đạo cụ đi vào thấy cô ấy thì phát hiện cô ấy đã bị dọa sợ, sau đó liền xin nghỉ phép, cũng không đến quay phim."
Đạo diễn nói xong, bản thân cũng cảm thấy Từ Thanh Thiển không may, cứ một con quỷ như vậy, người khác gặp một lần thì thôi, một mình cô ấy lại liên tiếp bị dọa hai lần.
Trọng điểm chú ý của Cố Sanh lại không ở đây, cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Bể bơi cũng ở trong phòng?"
Đạo diễn lắc đầu: "Đó đương nhiên không phải, bể bơi là bể bơi công cộng ở dưới lầu, chúng tôi thuê một ngày."
Cố Sanh gật gật đầu: "Hiểu rồi, nói như vậy, con quỷ ngày đó, hẳn không phải là quỷ trong căn phòng này."
Trước đó người đàn ông trung niên kia từ khi vào phòng, vẫn không nói chuyện, nhưng lúc này nghe được người khác nói trong phòng có quỷ, vội vàng ngắt lời nói: "Các người đừng nói mò, căn nhà này của tôi sạch sẽ, sau này còn muốn bán, sao lại có quỷ được chứ?"
"Có hay không anh tự mình không biết hay sao?" Đạo diễn đối với anh không có chút thiện cảm nào, nói chuyện vẫn luôn rất gắt gỏng.
"Ài! Lời nói không phải nói như vậy đâu Vương Đạo..."
Người đàn ông trung niên còn chưa nói dứt lời, Cố Sanh đã giơ tay ngắt lời: "Trong phòng có một luồng âm khí rất đậm, phát ra từ phòng vệ sinh. Có phải người phụ nữ lần trước đã chết trong đó không?"
Người đàn ông trung niên giật mình: "Không phải! Sao có thể? Nhà này của chúng tôi chưa từng có ai chết cả..."
Cố Sanh nhìn hắn, im lặng một lát rồi nhếch môi cười nhạt: "Thật sao? Nếu chưa từng có người chết, ông có gì mà phải sợ?"
Người đàn ông càng luống cuống, định nói thêm thì bị Vương Gia chặn lại: "Im đi, đứng yên mà xem, thành thật một chút!"
Sau khi mắng người đàn ông trung niên một trận, anh quay sang hỏi Cố Sanh: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cố đại sư, chẳng lẽ thật sự là con quỷ trong căn phòng này sao?"
"Chắc là không phải." Cố Sanh suy nghĩ một lát: "Tôi chỉ chợt nhớ ra, nếu hôm qua Lệ Quỷ đã đi tìm các người, vậy Quỷ Hồn trong thang máy từ đâu tới?"
"Trong thang máy cũng có quỷ ư?" Mạnh Thiên Tề nãy giờ vẫn đứng một bên. Việc bị Cố Sanh bơ đẹp lúc trước khiến anh ta rất khó chịu nên cứ im lặng từ đầu đến giờ. Nhưng hiện tại, khi Cố Sanh nhắc đến người phụ nữ chết trong phòng vệ sinh và nữ quỷ trong thang máy, sự hứng thú trong anh ta trỗi dậy.
Lần này, Cố Sanh quả thực đã liếc nhìn anh ta một cái, nhưng vẫn không đáp lời anh, chỉ nói với đạo diễn Vương: "Tôi đoán, nữ quỷ trong thang máy hôm qua chính là nữ quỷ đã tự sát trong căn phòng này lúc đầu. Chỉ có điều pháp lực của cô ta không đủ, nên bị Lệ Quỷ kia sai khiến. Con Lệ Quỷ đó hẳn là cũng đã phát hiện ra tôi, nên dù đang vây khốn các người ở tầng trên, nó vẫn không quên cử thuộc hạ đến giết tôi. Chỉ tiếc là, bị tôi diệt ngược lại rồi."
"Cô nói thì hay lắm! Ngay cả quỷ thường cũng đâu có dễ trừ như vậy, cô xuống thang máy được bao lâu mà đã bảo diệt được nữ quỷ rồi?"
"Ừm." Cố Sanh dường như không hề nhận ra sự hoài nghi trong lời nói của anh ta, cũng không buồn giải thích nửa lời. Nhưng dù sao đi nữa, lần này cô cũng đã đáp lại anh ta một tiếng.
Vậy mà Mạnh Thiên Tề lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Người đàn ông trung niên không dám hó hé gì, nghe bọn họ nghiêm túc bàn luận về ma quỷ, trong lòng lại càng thêm hoảng sợ.
"Quỷ cũng biết sai khiến quỷ khác sao?" Đạo diễn Vương lần này xem như được mở rộng tầm mắt: "Sao lại giống con người thế?"
Lần này không đợi Cố Sanh giải thích, Mạnh Thiên Tề đã lườm anh một cái: "Quỷ vốn dĩ do người biến thành, biết chút mánh khóe thì có gì lạ? Nhưng đã trở thành Lệ Quỷ, chứng tỏ kẻ đó chết rất thảm, oán khí cực nặng và đã giết không ít người, nội tâm sớm đã bị thù hận che lấp, nên chúng mới bắt đầu tàn sát cả người vô tội. Đương nhiên, loại quỷ này cũng thường xảo quyệt hơn."
Đạo diễn nghe xong thì "chậc" hai tiếng, trong lòng hơi run: "Vậy hôm nay... con quỷ đó không đến sao?"
Nói đến đây, Cố Sanh cũng thấy lạ. Hôm nay bọn họ tập trung ở đây, mà con quỷ đó lại không đến?
Không, nghĩ vậy cũng không đúng. Hôm qua họ cũng ở đây, người còn đông hơn, mà con Lệ Quỷ kia chẳng hề e ngại. Huống hồ hôm qua Mạnh Thiên Tề còn bị thương, bên họ xem như mất đi một trợ lực, Lệ Quỷ đáng lẽ không có lý do gì để trốn tránh.
Vậy thì còn khả năng nào khác?
Không! Còn một khả năng nữa.
Cố Sanh đột nhiên nhớ lại lời đạo diễn kể về bốn lần gặp quỷ. Lần đầu là Từ Thanh Thiển, lần hai là Dương Du Du, lần ba là Lý Tuấn, lần thứ tư lại là Từ Thanh Thiển.
Mặc dù lần thứ năm đã bị Mạnh Thiên Tề chặn lại, nhưng Cố Sanh có một cảm giác khó tả, rằng nếu hôm qua Mạnh Thiên Tề không đến, người gặp chuyện sẽ là ai?
Cô bỗng ngước mắt lên, đôi đồng tử trong veo lạnh lẽo như nước. Vừa hay Vương Gia đang nhìn quanh bốn phía bắt gặp ánh mắt đó, tim anh bỗng hẫng một nhịp.
Khi hoàn hồn, chính anh cũng thấy hơi buồn cười, cô gái này rõ ràng không có vẻ ngoài yêu mị, nhưng lại luôn có thể thu hút người khác một cách vô thức.
Gạt đi những tạp niệm trong lòng, anh hỏi Cố Sanh: "Sao vậy?"
Cố Sanh lần đầu tiên tỏ ra hơi do dự, bởi vì lần này không phải do cô tính toán ra, cũng không có chứng cứ, tất cả hoàn toàn dựa vào trực giác và suy đoán.
Cô hỏi đạo diễn: "Từ Thanh Thiển, Dương Du Du và Lý Tuấn, trước đây họ có từng quen biết nhau không?"
Đạo diễn ngơ ngác: "Chắc là không đâu, lúc vừa khai máy họ gặp nhau, trông cả ba như người dưng nước lã."
Nói xong, anh đưa tay xoa bộ râu trên cằm, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "Cũng chưa chắc. Giới giải trí phức tạp lắm, nếu trước đây từng có xích mích gì đó không hay, giả vờ không quen cũng là chuyện thường."
Anh nghĩ, câu hỏi này của Cố Sanh hẳn là rất quan trọng, bèn ra hiệu cho những người khác: "Mọi người đợi một lát, tôi gọi điện hỏi thử xem."
Vương Gia vừa đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Cố Sanh, Mạnh Thiên Tề và gã chủ nhà trung niên. Gã kia mấy lần định mở miệng đòi về đều bị Mạnh Thiên Tề lườm cho im bặt.
Cố Sanh lướt mấy ngón tay trắng nõn trên màn hình điện thoại chơi game. Mạnh Thiên Tề ghé sát lại, mới phát hiện cô đang chơi một game xếp hình kim cương.
"Trò con nít này thì có gì hay mà chơi?"
Cố Sanh không thèm để ý, toàn tâm toàn ý vật lộn với màn game, nhưng cuối cùng vẫn thua thảm hại.
Cô lườm Mạnh Thiên Tề một cái, anh ta lập tức im bặt. Cố Sanh tiếp tục chơi ván mới, hai phút sau, lại thất bại.
Cô mím môi, trông có vẻ không vui.
Mạnh Thiên Tề chép miệng: "Hay là... tôi giúp cô thắng một màn nhé?"
Cố Sanh lại liếc anh ta một cái, suy nghĩ một lát. Đúng lúc nghe đạo diễn gọi, cô liền ném điện thoại vào tay Mạnh Thiên Tề, buông một câu nhàn nhạt: "Vượt qua mười màn cho tôi."
Mạnh Thiên Tề cầm điện thoại, mắt trợn tròn, không thể tin nổi.
Vượt qua mười màn?
Còn ra lệnh cho mình nữa?
Hứ! Nếu không phải thấy cô thua thảm quá, ai thèm quan tâm chứ?
Nhưng cằn nhằn thì cằn nhằn, ngón tay Mạnh Thiên Tề vẫn thành thật bấm vào trò chơi để vượt màn. Nghe từng tiếng "bingo!" vang lên, khóe mắt anh ta không kìm được mà ánh lên vẻ vui sướng.
Mẹ kiếp, chơi vui thật!
Ở phía bên kia, vẻ mặt của đạo diễn có chút kỳ lạ. Anh kinh ngạc nhìn Cố Sanh: "Cố đại sư, làm sao cô biết họ từng quen nhau? Không lẽ cũng là tính ra được sao?"
Thật sự có quen biết? Cố Sanh vừa ngạc nhiên về trực giác của mình, vừa lắc đầu: "Không phải."
Là đoán mò thôi.
Nhưng đạo diễn nghe vậy cũng không thất vọng, chỉ nói cho cô biết: "Tôi đã cho người điều tra rồi, ba người họ đúng là có quen nhau, chỉ là chuyện này rất ít người biết."
"Chuyện là từ năm năm trước, cả ba đều vừa tốt nghiệp, chưa có tên tuổi gì. Có một đạo diễn đã làm một bộ phim kinh dị, và mời đúng ba người họ tham gia. Chỉ có điều bộ phim đó cuối cùng lại thất bại thảm hại, phim không ai xem, diễn viên cũng chẳng được ai biết tới, nên cho đến bây giờ, ngay cả fan của họ cũng ít ai biết họ từng hợp tác."
Thông tin này khiến Cố Sanh khá kinh ngạc, cô không ngờ ba người này lại từng cùng nhau đóng phim kinh dị.
Thông thường, việc quay phim kinh dị hay phải đến những nơi hẻo lánh, lại thêm đề tài đặc thù, nên rất dễ dính phải cô hồn dã quỷ.
Nhưng nếu đã chọc phải Lệ Quỷ từ năm năm trước, thì bọn họ đáng lẽ đã toi đời từ lâu rồi, không có lý nào bây giờ Lệ Quỷ mới tìm đến báo thù.
Cố Sanh nghĩ mãi không ra manh mối. Vừa hay đạo diễn nói trong phòng có TV, thế là tất cả mọi người vây quanh, cùng xem lại bộ phim kinh dị năm xưa.
Bộ phim có tên là «Ác quỷ trong hũ», kể về một nhóm sinh viên vào núi sâu chơi, cuối cùng nhặt được một chiếc hũ bị phong ấn trong một ngôi miếu hoang. Thân hũ có hoa văn cổ xưa, mọi người tò mò nên đã mở nó ra.
Kết quả, bên trong không phải dưa muối gì cả, mà là một đôi giày thêu màu đỏ thẫm đẫm máu, trông vô cùng kinh dị. Ngay sau đó, cả nhóm bắt đầu chết một cách kỳ lạ...
Vương Gia, với tư cách là một đạo diễn trẻ tài năng, ban đầu thấy cốt truyện cũng được, nhưng kỹ thuật quay phim và cách xử lý chi tiết thực sự quá tệ, tình tiết thì bằng phẳng, lại đầy những tình tiết giật gân rẻ tiền, khiến anh vô cùng chán ghét.
Còn Mạnh Thiên Tề thì càng không có hứng thú, theo lời anh ta nói thì: "Làm như ai chưa từng thấy quỷ vậy? Tôi mà gặp quỷ thì không có cái bộ dạng này đâu, giả tạo chết đi được!"
Thế nên anh ta cứ cúi đầu chơi game, người xem nghiêm túc nhất cả buổi, ngoài Cố Sanh, lại chính là gã chủ nhà trung niên kia.
Chỉ có điều hắn vừa xem vừa liếm môi, rõ ràng là đang tập trung vào những thứ khác.
Lúc này, cảnh phim vừa chuyển, quay đến cảnh ba nhân vật chính vào nhà và tình cờ phát hiện ra chiếc hũ. Ba người này, không ai khác chính là Từ Thanh Thiển, Dương Du Du và Lý Tuấn.
Trực giác mách bảo Cố Sanh, nếu bộ phim này có vấn đề, thì nó sẽ xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, vào nhà không lâu, nhân vật do Từ Thanh Thiển đóng đã chạm vào chiếc hũ. Ban đầu cô ấy có vẻ giật mình. Cố Sanh thật sự thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt cô, không phải diễn. Nếu năm đó diễn xuất của Từ Thanh Thiển chưa đạt đến trình độ thật giả khó lường, thì chắc chắn là lúc chạm vào chiếc hũ, cô ấy đã cảm nhận được điều gì đó.
Ngay sau đó, ba người họ tập trung lại, mang chiếc hũ ra ngoài. Dưới ánh sáng, Cố Sanh thấy trên tay Từ Thanh Thiển khi đang vuốt ve chiếc hũ, có một ấn ký của trận pháp.
"Dừng lại!"
Cố Sanh đột ngột hô lên. Vương Gia giật mình nhưng vẫn nhanh tay bấm nút tạm dừng.
"Sao vậy? Cố đại sư?"
Cố Sanh khẽ nhíu mày: "Cái hũ này có vấn đề."
"Vấn đề gì?" Vương Gia nheo mắt, ghé sát vào TV, nhìn hồi lâu cũng không thấy vấn đề ở đâu.
Mạnh Thiên Tề đang chơi game, vốn đã sắp qua màn, lại bị tiếng hét của Cố Sanh làm giật mình, tay bấm nhầm.
Thua.
Mạnh Thiên Tề bực bội vô cùng, nhưng nghe cô nói có vấn đề, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy tò mò hơn, bèn tiến lại gần xem.
"Trận pháp trên cái hũ này trông quen quen."
Mạnh Thiên Tề tuy thực lực không cao, nhưng dù sao cũng được thế gia Huyền học bồi dưỡng cẩn thận, kiến thức không hề ít. Vừa nhìn thấy hoa văn khắc trên hũ, anh ta liền biết đó là trận pháp.
Nghe vậy, Cố Sanh khẽ gật đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng và trả lời anh: "Là một loại phong ấn."
"Phong ấn?" Mạnh Thiên Tề lại gần nhìn kỹ hơn. Kết cấu của trận pháp đó trông rất giống với loại phong ấn mà gia tộc từng dạy anh ta, chỉ là không hoàn toàn giống.
"Phong ấn này ít nhất đã một trăm năm. E rằng năm đó có cao nhân đã thu phục con Lệ Quỷ này rồi thiết lập phong ấn, cứ một trăm năm sẽ gia cố một lần. Nếu không có ai thả nó ra, Lệ Quỷ ắt sẽ hồn phi phách tán."
"Cái này cô cũng biết sao?" Mạnh Thiên Tề nửa tin nửa ngờ, nhưng Vương Gia đã nắm được điểm mấu chốt: "Cố đại sư, ý của cô là, ba người họ đã mở chiếc hũ, thả ác quỷ bên trong ra?"
"Hẳn là vậy." Cố Sanh suy tư một lát, cảm thấy cứ đoán mò thế này thì không thể biết được manh mối cụ thể.
Hơn nữa, sau khi biết đó là một Lệ Quỷ, Cố Sanh không thể tùy hứng như trước, nói bỏ là bỏ được. Lệ Quỷ khác với quỷ thường, quỷ thường hại người phần lớn là có oán có thù, coi như nhân quả báo ứng. Còn Lệ Quỷ, một khi đã giết hết những người liên quan, rất có thể sẽ bắt đầu tàn sát vô tội vạ.
Vì vậy trong giới Huyền học, một khi gặp phải Lệ Quỷ, không ai đủ năng lực mà lại bỏ mặc không quan tâm.
Từ lúc phát hiện chuyện này liên quan đến ba diễn viên, đạo diễn Vương đã chuẩn bị liên lạc. Giờ phút này, anh lại ra ngoài gọi điện. Đối phương quả nhiên có thời gian, chỉ là không muốn tới đây.
Cố Sanh cùng mọi người rời khỏi căn phòng, khóa chặt cửa lại. Đạo diễn đẩy gã chủ nhà một cái: "Hôm nay tạm tha cho anh, để sau sẽ tính sổ."
Người đàn ông nuốt nước bọt, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa chột dạ.
Căn phòng này của hắn quả thực từng có người chết, là một phụ nữ bị bạn trai ruồng bỏ rồi tự sát trong toilet. Vị nữ đại sư kia tính toán quả là chuẩn xác.
Nhưng chuyện có quỷ thì hắn thật sự không biết, chỉ là từng ở đây vài ngày, luôn cảm thấy có chút lành lạnh mà thôi.
Nhưng việc giấu giếm chuyện có người chết, nếu Vương Gia truy cứu, hắn ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Chỉ có thể thầm may mắn là bọn họ dường như đang muốn bắt một con quỷ lợi hại hơn, tạm thời không rảnh để ý đến mình.
Đuổi người đàn ông đi, ba người họ đến một nhà hàng Tây cách đó không xa, đã đặt sẵn phòng.
Vừa vào trong, Cố Sanh liền thấy một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp. Người này trông vô cùng quen mắt, chính là nhân vật chính trong bộ phim cô vừa xem, Từ Thanh Thiển.
Cố Sanh có thói quen xem tướng mạo khi gặp người lần đầu. Từ Thanh Thiển có vầng trán đầy đặn, cằm hơi nhọn, ngũ quan đoan chính, tự nhiên toát ra một vẻ phong tình, đúng là tướng mạo của người sau này sẽ có nhiều đất dụng võ, có tố chất của một đại mỹ nhân.
Điểm không hoàn hảo duy nhất, có lẽ là nơi khóe mắt cô có một vệt đỏ hồng rất nhỏ. Người khác có thể không nhận ra, nhưng Cố Sanh thấy được, đó là dấu hiệu cô sắp gặp họa sát thân.
Cố Sanh chỉ cần nghĩ qua là biết, tai họa này, tám phần là do con Lệ Quỷ kia mang tới.
Sắc mặt Từ Thanh Thiển không tốt lắm, nói chuyện cũng có vẻ yếu ớt: "Có chuyện gì các người cứ hỏi đi, lát nữa tôi còn có việc."
Thấy cô thẳng thắn như vậy, Cố Sanh lại nghĩ đến lời đồn trên mạng rằng Từ Thanh Thiển tính tình thẳng thắn, không thích vòng vo, bèn nói thẳng: "Hai ngày nay cô đều ngủ không ngon đúng không? Có phải ban đêm luôn gặp ác mộng, mơ thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ không?"
Từ Thanh Thiển lập tức mở to mắt, cũng không vòng vo: "Sao cô biết?"
Cô biết tình trạng của mình không tốt, nhưng đoán cô gặp ác mộng thì dễ, đoán được trong mộng là nữ quỷ áo đỏ thì không hề đơn giản.
Dù sao ác mộng cũng có muôn hình vạn trạng, người thường có thể mơ thấy một hai lần, nhưng không phải ai cũng ngày nào cũng mơ thấy quỷ.
Cố Sanh khẽ mím môi. Việc Từ Thanh Thiển gặp ác mộng, mơ thấy quỷ, đúng là cô dùng thuật toán quẻ mà biết. Nhưng việc con quỷ mặc đồ đỏ là cô dựa vào thông tin đã biết để suy đoán, dù sao cô cũng không thể tính ra được cả chuyện ma quỷ mặc quần áo gì.
"Là tôi tính ra."
"Tính ra? Cô là...?"
Trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Thanh Thiển, đạo diễn vội vàng giới thiệu: "Đây là đại sư trừ tà tôi mời đến, Cố đại sư."
"Cứ gọi tôi là Cố Sanh."
Từ Thanh Thiển có chút ngỡ ngàng, khẽ gật đầu: "Cố đại sư, tôi không ngờ trên đời này thật sự có đại sư, mà lại còn trẻ như vậy."
Cố Sanh cười cười, không hiểu sao cô lại có ấn tượng rất tốt với người phụ nữ này: "Trước đây cô cũng đâu có tin trên đời này có ma quỷ, phải không?"
"Hình như là vậy thật!" Từ Thanh Thiển bị cơn ác mộng hành hạ, cũng không muốn nghĩ nhiều, hỏi: "Vậy các người tìm tôi có chuyện gì?"
Mạnh Thiên Tề vẫn ngồi một bên chơi game, chỉ vểnh tai lên thỉnh thoảng nghe ngóng xem họ đang nói gì.
"Chúng tôi muốn hỏi về chuyện đoàn phim bị ma quỷ ám."
Không nói thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Từ Thanh Thiển lại tái đi, nhưng cô cố gắng kìm nén: "Chuyện đoàn phim bị ma quỷ ám, không phải đạo diễn đều biết cả rồi sao?"
Đạo diễn gật đầu: "Tôi đã kể toàn bộ sự việc cho Cố đại sư rồi."
"Thế thì..." Từ Thanh Thiển quay sang nhìn Cố Sanh, không biết cô còn muốn hỏi điều gì.
Cố Sanh cười nhẹ: "Chị Từ, tôi muốn nói thẳng về chuyện ma ám trong đoàn phim «Ác quỷ trong hũ» năm đó."
Từ Thanh Thiển sững người trước câu hỏi của Cố Sanh. Cô cúi gằm mặt, rồi bật ra một nụ cười cay đắng, gương mặt vốn đã xanh xao trông càng thêm tội nghiệp.
"Chuyện lâu đến thế mà các người còn tìm ra được. Vậy thì mối quan hệ giữa tôi và Dương Du Du, chắc các người cũng rõ cả rồi..."

Bình Luận

0 Thảo luận