Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cô Nàng Huyền Học

Chương 21: Cứu một mạng người

Ngày cập nhật : 2025-07-29 07:12:20
Phó Cảnh có chút do dự: "Nhưng mà... chiều nay tôi phải về Hải Thành rồi."
Thật ra hôm qua, sau khi biết Cố Sanh không có ý định đi Kinh Đô, đạo diễn đã giục anh ta mau chóng về Hải Thành. Đằng nào cũng không lấy lòng được người ta, thì không thể lãng phí nhân lực, vật lực của đoàn phim được, quay về tiếp tục công việc mới là phải đạo.
Sáng nay ngủ dậy, anh vốn định nói với Cố Sanh để cả hai cùng về Hải Thành. Rốt cuộc, mục đích ban đầu của họ là đến dự yến tiệc ở vùng biên, bây giờ tiệc đã tham gia xong, lại ở lại nhà họ Tề chơi hai ngày, cũng đã đến lúc phải về.
Vậy mà đúng lúc này, Cố Sanh lại đột ngột đổi ý, nói muốn đi Kinh Đô.
Phó Cảnh tỏ ra chần chừ, không mấy tình nguyện.
"Trước đây không phải cô nói không muốn đi Kinh Đô sao?"
"Đúng, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi."
"Tại sao chứ?" Phó Cảnh gặng hỏi.
Cố Sanh mím môi, không đáp.
Phó Cảnh lại hỏi: "Vậy cô đi khi nào, và đi cùng ai?"
Khi hỏi câu này, anh thực sự mong sẽ nghe cô nói muốn đi cùng mình. Nhưng Cố Sanh hoàn toàn không hiểu được ý tứ vòng vo của anh ta, cô trả lời dứt khoát: "Hôm nay, một mình tôi."
Nghe câu trả lời này, Phó Cảnh không khỏi có chút thất vọng, nhưng khi biết cô không đi cùng Tề Thịnh, lòng anh lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Sau một hồi chần chừ, cuối cùng anh vẫn đặt cho Cố Sanh một vé máy bay đi Kinh Đô, buổi chiều sẽ đưa cô ra sân bay trước. Lúc tài xế nhà họ Tề lái xe đưa hai người đi, ông còn cười tủm tỉm nói: "Sáng nay lúc cậu chủ đi có dặn dò rằng, nếu hai vị muốn đi đâu, cứ để tôi đưa đón là được."
Phó Cảnh sững người, lúc này mới nhận ra từ sáng đến giờ mình không hề thấy bóng dáng Tề Thịnh đâu. "Tề Thịnh đi rồi sao?"
"Cậu ấy đi từ sáng sớm rồi, cũng là tôi đưa cậu ấy ra sân bay. Cậu ấy nói có việc cần đi xử lý." Người tài xế thấy anh ngạc nhiên nên cố ý giải thích thêm.
Vậy ra, lý do Cố Sanh không đi cùng Tề Thịnh là vì anh tình cờ không có ở đây sao?
Phó Cảnh nghĩ vậy, bất giác nhìn Cố Sanh kỹ hơn. Suốt quãng đường, Cố Sanh chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không hề liếc nhìn anh ta một cái. Mãi cho đến khi gần xuống xe, cô mới lấy từ trong túi ra một lá bùa đưa cho anh.
"Gần đây anh có họa sát thân, mang tấm bùa bình an này bên người. Nhớ kỹ đấy."
Phó Cảnh ngẩn người trước hành động của cô, chậm chạp gật đầu. Cố Sanh liền kéo chiếc vali nhỏ của mình, xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Đến khi Phó Cảnh hoàn hồn, định đuổi theo để xách vali giúp cô, thì đã chẳng còn thấy bóng dáng Cố Sanh đâu nữa.
Anh không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng. Nhìn lá bùa bình an màu vàng trong tay, nhớ lại lời Cố Sanh nói, anh lại trân trọng gấp nó lại và cất vào trong ví.
Từ Phong Thành đến Kinh Đô mất khoảng nửa ngày bay, lúc xuống máy bay thì trời đã về khuya.
Cố Sanh xách vali, tìm một nơi nghỉ tạm qua đêm, sáng hôm sau mới gọi cho vị đạo diễn lớn kia.
Sau hai tiếng "tút tút", một giọng nam trầm ấm đầy cuốn hút vang lên từ đầu dây bên kia.
"Ai vậy?"
"Đạo diễn Vương Gia phải không ạ? Tôi là Cố Sanh, đạo diễn Từ chắc đã nhắc qua về tôi với anh rồi."
Bên kia điện thoại ngập ngừng một lúc rồi nói: "À, là vị Cố đại sư biết trừ tà đúng không? Cô đến Kinh Đô rồi à? Để tôi cho người đến đón cô nhé?"
Cố Sanh đọc địa chỉ, đợi hơn hai tiếng sau xe đón mới tới. Trên đường về lại gặp đúng giờ cao điểm buổi sáng, kẹt xe kinh khủng, mãi đến trưa Cố Sanh mới tới được phim trường.
Khác với bối cảnh ở làng quê của đạo diễn Từ, đạo diễn Vương Gia đang quay một bộ phim tình cảm đô thị, nên phần lớn cảnh quay đều được thực hiện tại một tòa nhà thuê trong thành phố.
Lúc Cố Sanh đến, đoàn phim đang quay phân cảnh của diễn viên phụ.
Một người đàn ông râu quai nón, mày rậm mắt sâu, tóc tai rối bù đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, gào lên: "Có chuyện gì vậy hả? Tôi đã chỉ cho các người diễn thế nào rồi cơ mà? Cảnh này Đoạn Lang chết, Hồng Liên phải thể hiện sự tuyệt vọng, phải gào khóc điên cuồng lên! Chứ không phải nhỏ vài giọt nước mắt giả lả như thế!"
"Em xin lỗi đạo diễn." Nữ diễn viên phụ trông yếu đuối, mỏng manh, ban nãy còn khóc không nổi, giờ bị đạo diễn mắng cho một trận thì lại sụt sùi.
"Chết tiệt!"
Vương Gia tức đến nỗi suýt ném cả thiết bị. Đúng lúc này, một trợ lý ghé vào tai anh nói nhỏ điều gì đó, Cố Sanh liền thấy ánh mắt của Vương Gia hướng về phía mình.
Ngay sau đó, cô thấy mắt anh lộ vẻ kinh ngạc, đôi môi đang mím chặt từ từ giãn ra. Anh bước tới trước mặt cô, hỏi: "Cố Sanh đại sư?"
"Là tôi."
"Cô..." Vương Gia ngập ngừng.
Từ ánh mắt của anh, Cố Sanh đã đọc được sự không tin tưởng.
Quả nhiên, một lát sau, anh vẫy tay gọi trợ lý: "Tiểu Lý, cậu ra khách sạn chúng ta đang ở đặt trước cho Cố đại sư một phòng. Cố đại sư, cô cứ nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn. Giờ tôi phải chỉ đạo bọn họ quay phim đã."
Nghe vậy, Cố Sanh khẽ nhíu mày. Vị đạo diễn này quả nhiên không tin mình. Nhưng khi vừa tới đây, cô cũng đã quan sát phim trường, hiện tại vẫn còn sạch sẽ, không có gì bất thường.
Vì vậy, sau nửa phút đắn đo, cô gật đầu: "Được."
Tiểu Lý dẫn Cố Sanh đến quầy lễ tân khách sạn để đặt phòng. Có lẽ vì cô gái này có vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách lại không õng ẹo như những cô gái khác, thậm chí còn tự mình xách vali, nên anh ta có vài phần thiện cảm. Giữa đường, anh ta bắt chuyện: "Cả đoàn phim chúng tôi đều ở tầng bốn và tầng năm, nhưng hình như chỉ còn lại hai phòng trống thôi."
"Một phòng hôm qua đã có người ở, giờ chỉ còn lại phòng 404."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=21]

Nhân viên lễ tân kiểm tra tình hình rồi nói. "Cô xem phòng này có được không ạ?"
"Vậy mà chỉ còn lại phòng 404 thôi sao?"
Tiểu Lý trông có vẻ hơi ái ngại. Cố Sanh thấy lạ, hỏi: "Phòng 404 có vấn đề gì à?"
"Đúng là có chút vấn đề." Tiểu Lý kéo Cố Sanh ra một góc, nói nhỏ: "Cô không biết đấy thôi, phòng 404 của khách sạn này nghe nói trước đây từng có người chết, bây giờ bị ma ám, nên tốt nhất đừng ở. Hay là mình đổi sang phòng ở tầng sáu nhé?"
Nghe xong, Cố Sanh lại tỏ ra hứng thú. Mặc kệ sự can ngăn của anh ta, cô nói với lễ tân: "Phòng 404, tôi ở."
"Hả? Cố đại sư..."
Tiểu Lý còn định thuyết phục thêm, nhưng Cố Sanh đã mỉm cười: "Anh cũng biết mà, tôi là đại sư, đại sư thì sao phải sợ ma?"
Tiểu Lý im lặng. Nói thật thì, tất nhiên là anh không tin vào năng lực của Cố Sanh, nhưng những lời này không thể nói thẳng trước mặt cô được.
Cố Sanh không quan tâm anh ta nghĩ gì. Sau khi nhận thẻ phòng, cô liền kéo vali đi lên lầu. Tiểu Lý đi theo cô, giữa đường anh ta nghe một cuộc điện thoại: "Vâng, vâng" vài tiếng rồi nhìn Cố Sanh với vẻ mặt khó xử.
"Sao vậy?"
"Đạo diễn bảo tôi ra ngoài đón người. Cố đại sư, cô xem..."
"Không sao, anh cứ đi đi."
Tiểu Lý thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi vội vã quay đi. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp rời đi, anh bị Cố Sanh nắm lấy vạt áo. "Hôm nay không nên ra ngoài. Nếu anh nhất định phải đi, hãy mang cái này theo."
Tiểu Lý đưa tay vào túi theo phản xạ, bên trong là một lá bùa màu vàng.
Anh gật đầu: "Cảm ơn." rồi tiện tay nhét nó vào túi quần và vội vã rời đi.
Cố Sanh nhận ra, dù Tiểu Lý đối với mình khá nhiệt tình, nhưng anh ta hoàn toàn không tin vào những thứ thuộc về Huyền học. Hay nói đúng hơn, là anh ta không tin cô.
Nhưng cô cũng không để tâm. Từ khi đến thế giới này, cô đã phải đối mặt với quá nhiều sự nghi ngờ, riết rồi cũng thành quen.
Chỉ là khi nãy, lúc nhìn Tiểu Lý, cô thấy giữa hai hàng lông mày của anh ta có một luồng hắc khí đậm đặc ngưng tụ. Nếu không có cao nhân tương trợ, hôm nay anh ta chắc chắn sẽ gặp họa sát thân, thậm chí mất mạng.
Cố Sanh cũng chỉ vì thấy lúc đầu anh ta đã hết lòng lo cho sự an toàn của mình, nên mới đưa lá bùa đó.
Còn việc có cứu được mạng hay không, phải xem chính bản thân anh ta có biết nắm bắt cơ hội này không.
Tiểu Lý cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo. Trước giờ đoàn phim có mấy khi có khách tới, vậy mà hôm nay lại đến cùng lúc hai người, lại đúng lúc trợ lý còn lại của đạo diễn xin nghỉ phép, thành ra mọi việc đều đổ lên đầu anh.
Người cần đón có vẻ là một nhân vật lớn, ba giờ chiều mới báo tin, mà lại yêu cầu anh bốn giờ phải có mặt ở sân bay. Đây là tử lệnh.
Nhìn con đường kẹt cứng như nêm phía trước, Tiểu Lý không khỏi chửi thầm một tiếng. Đúng là chỉ biết ra lệnh vớ vẩn, với tình hình giao thông thế này, có cho vàng anh cũng không đến nơi trong vòng một tiếng được.
Thời gian trôi qua, tình hình giao thông không hề khả quan hơn. Nghĩ đến cảnh trở về muộn sẽ bị đạo diễn mắng chửi, anh chỉ thấy toàn thân rệu rã.
Tiểu Lý bực bội đấm mạnh tay vào vô lăng. Nhưng rồi, ngay khi anh cúi xuống rồi lại ngẩng lên, làn đường bên cạnh bỗng nhiên trống hoác.
Tiểu Lý có chút kinh ngạc, nhưng thấy xe phía sau sắp chen vào, anh không kịp nghĩ nhiều, một chân đã đặt lên bàn đạp ga. Vừa định nhấn xuống, tay anh bỗng chạm phải thứ gì đó trong túi, và một luồng khí lạnh buốt đột ngột chạy dọc sống lưng.
Anh rùng mình một cái, chân trên bàn đạp ga khựng lại. Khi định nhấn ga lần nữa, anh nhìn về phía trước và lập tức toát mồ hôi lạnh.
Con đường phía trước vẫn kẹt cứng, còn cái chỗ trống mà anh định lao vào ban nãy, giờ đang có một chiếc xe bồn chở dầu đứng sừng sững.
Lập tức, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể, anh không khỏi hít một hơi thật sâu, đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi không thể che giấu.
Chỉ một chút nữa thôi. Chỉ cần cú nhấn ga vừa rồi, anh đã đâm thẳng vào chiếc xe bồn. Với lực va chạm mạnh, xe có thể bị lật và rò rỉ dầu. Nhìn xung quanh có biết bao nhiêu là xe, nếu thực sự rò rỉ và phát nổ, đó chắc chắn sẽ là một vụ nổ liên hoàn, hậu quả không thể lường được.
Tiểu Lý căng thẳng, theo thói quen dựa người ra sau. Lòng bàn tay anh bỗng chạm phải một vật lạ.
Anh liếc nhìn, đó là một lá bùa vàng đã cháy đen. Anh sờ lại túi quần, lá bùa mà Cố Sanh đưa cho anh đã không còn ở đó nữa.
Trong lòng Tiểu Lý không khỏi suy nghĩ, rõ ràng ban nãy thấy đường trống, nhưng chỉ sau khi luồng khí lạnh kia xuất hiện, anh mới thấy tình hình giao thông trở lại như bình thường...
Chẳng lẽ... chuyện này có liên quan đến lá bùa kia?

Bình Luận

0 Thảo luận