Giờ khắc này, người chú ý tới dị tượng trên bầu trời, rõ ràng không chỉ có một mình Cố Sanh.
Tại một phòng khác trong khách sạn, Cố Bắc đứng trước cửa sổ, nhìn về phía dưới lầu đối diện, trong mắt xẹt qua một tia u ám. Anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Tề Thịnh không đứng bên cửa sổ, nhưng trong một khoảnh khắc, dường như có cảm ứng, ánh mắt anh rời khỏi máy tính, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Trong đạo quán đổ nát trên đỉnh Vân Sơn, một trung niên với dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang véo má một cậu bé mập mạp: "Bàn Đôn, ta đã bảo con đừng ăn nữa, con nhìn xem con lại béo lên bao nhiêu rồi?"
Bàn Đôn bị đau, nhe răng trợn mắt: "Sư phụ, buổi tối con chỉ ăn có một bát cơm thôi."
"Con còn nói nữa à?"
Trên đỉnh đầu cậu bé phải chịu một cú gõ nhẹ.
Bàn Đôn ôm đầu, đột nhiên nhớ ra một việc: "Đúng rồi sư phụ, chúng con thật sự nhìn thấy sư tỷ đó! Chị ấy còn biết vẽ cả phù chú bất truyền của Huyền Môn chúng ta nữa!"
Bàn tay đang định gõ của người trung niên dừng lại, cứng đờ giữa không trung, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc: "Con nói thật chứ?"
Bàn Đôn cười hì hì: "Sư phụ, đừng nói là ngài không tin, hai chúng con hôm qua cũng bị dọa cho hết hồn đó. Dù sao người này không phải sư tỷ, thì khẳng định cũng có quan hệ với sư tỷ, biết đâu chính là sư tỷ đã chạy đến thế giới này rồi sống lại thì sao?"
"Đó không phải là sống lại!" Người trung niên một mặt bất đắc dĩ, định hỏi thêm vài câu thì bỗng nhiên thân thể khựng lại. Ông nhanh chóng bước ra khỏi đạo quán, nhìn lên bầu trời.
Trong mắt ông lóe lên một tia kinh ngạc: "Đây là..."
Trong khách sạn.
Lâm đạo trưởng đứng đối diện Cố Sanh, mặt mày đầy vẻ sầu lo: "Cố đại sư, chuyện này rất không đơn giản!"
Cố Sanh kể từ sau khi cô gái thứ ba rơi lầu, liền nhìn chằm chằm vào mái nhà đối diện. Cô chỉ thấy nơi đó có một bóng dáng màu đỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
"Có quỷ vật."
"Khoảng cách quá xa, tôi không phát hiện được. Chẳng qua nếu thật sự có quỷ vật, trước mặt nhiều người như vậy mà liên tiếp hại chết ba người, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Cố Sanh cũng cảm thấy kỳ quái. Quỷ vật thông thường không tùy tiện giết người, hoặc là vì báo thù, hoặc là tìm kiếm thế thân, ngoài ra thì chính là Lệ Quỷ hại người.
Nhưng trên thế giới này làm gì có nhiều Lệ Quỷ như vậy?
Cố Sanh lắc đầu: "Không rõ, tôi qua đó xem một chút, ông ở bên này theo dõi, giữ liên lạc qua điện thoại."
Lâm đạo trưởng còn chưa kịp ngăn cản, Cố Sanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Khu dân cư đối diện là khu Vạn Nguyên, có bảo vệ gác cổng. Nhưng vừa rồi xảy ra mấy vụ rơi lầu, gây ra động tĩnh không nhỏ, bảo an cũng đều đã chạy xuống dưới lầu.
Lúc Cố Sanh đến trước cổng khu dân cư, nơi đó chỉ còn lại một bảo an đang canh gác. Cố Sanh dán cho mình một tấm ẩn thân phù, một tay chống lên, mũi chân khẽ điểm, nhẹ nhàng lướt qua cổng lớn, đáp xuống bên trong khu dân cư.
Cô phủi tay, nhanh chóng đi lên lầu. Liên tiếp năm tầng, cô không hề phát hiện ra bất kỳ âm khí nào. Sắc mặt Cố Sanh trở nên nghiêm túc. Cô vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy, nơi này nhất định có một con quỷ vật. Không phát hiện được âm khí, chứng tỏ nó biết ẩn mình, ngược lại càng thêm khó giải quyết.
Mà ở nơi vừa có người rơi lầu, ngoài bảo an ra còn có thân nhân của người bị nạn, đang tụ tập thành một đám ở dưới, tiếng khóc vang lên từng chặp.
Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cố Sanh vừa kết nối, liền nghe được giọng nói có chút dồn dập của Lâm đạo trưởng: "Cố đại sư, ban công phía bên trái nhất của lầu sáu có người!"
Ông chỉ nói có người, không nói muốn nhảy lầu. Nhưng mấy người rơi lầu lúc nãy, trừ người đầu tiên, ba người còn lại dường như cũng là ngoài ý muốn rơi xuống. Mà Lâm đạo trưởng cố ý nhắc nhở cô căn phòng bên trái nhất lầu sáu, hẳn là đã nhìn ra điều gì đó không ổn.
Lầu sáu, gió đêm mát rượi.
Một cô gái mặc váy ngủ caro đang bưng một chậu quần áo đã giặt xong đi tới, cầm sào phơi đồ, từng cái từng cái phơi lên.
Bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu một trận huyên náo, cô dừng động tác lại, lúc này mới phát hiện cửa sổ của khách sạn đối diện phía bên này, không biết từ lúc nào đều đã mở ra, tất cả mọi người đều đang dùng một ánh mắt khác thường nhìn về phía này.
Cô giật mình, sào phơi đồ trong tay tuột ra: "Bịch" một tiếng gõ vào lan can rồi rơi xuống dưới. Cô gái vội vànglại gần xem, vừa nhìn thì giật mình kêu lên, dưới lầu không biết từ lúc nào đã vây quanh một đám người rất đông.
Người ở khách sạn đối diện có người la lớn: "Cô gái! Đừng tới gần lan can, tránh xa ra một chút!"
Cô gái lúc này đã nhìn thấy vết máu dưới lầu, vội vàng gật đầu định lùi lại, thì bỗng nhiên cảm giác được một lực cản, dường như bị người đẩy, bụng đập vào lan can, chân như bị thứ gì đó nhấc lên, lật một cái, cả người đều lơ lửng trên không.
"A!!!"
Cô gái hét lên một tiếng, sợ hãi nhắm nghiền hai mắt, chuẩn bị nghênh đón cái chết.
Nhưng cơn đau dữ dội trong tưởng tượng lại không đến. Một giây, hai giây, cô gái mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bàn tay đang dùng sức nắm chặt lấy cổ tay mình. Nhìn lên trên nữa, liền thấy một cô gái nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, mím chặt môi, giờ phút này khẽ động một chút: "Tôi kéo cô lên."
Cô gái vô thức gật đầu, kịp phản ứng mình còn đang treo lơ lửng trên ban công nhà mình. Chẳng qua sau cơn sợ hãi ban đầu, bây giờ chỉ còn lại sự căng thẳng, căng thẳng đến mức thở mạnh cũng không dám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=57]
Cổ tay truyền đến một lực siết, cô liền cảm giác cả người mình bị nhấc lên.
Mắt cô gái trợn tròn, cô gái này có sức lực lớn đến thế nào? Mình nói ít cũng phải chín mươi cân, vậy mà cô một tay đã nhấc bổng lên!
Đợi đến khi phần eo của cô gái vượt qua lan can, tay kia của Cố Sanh tiến lên, một tay nắm lấy eo cô gái, quay người hất về phía sau. Cô gái hét lên một tiếng, vững vàng rơi xuống đất.
Cố Sanh lại nhanh chóng lùi lại hai bước, tay phải bấm quyết, đột nhiên đánh ra sau lưng, theo sát là một tấm bùa giấy màu vàng.
Một bóng hồng y lặng yên xuất hiện, bị phù chú của Cố Sanh định ngay tại chỗ, hai tay duỗi thẳng, móng tay thon dài đỏ tươi, như cương thi đứng sững ở đó, không thể động đậy.
Cố Sanh vốn muốn hỏi chút gì, nhưng vừa nới lỏng phù chú để nói vài câu, con quỷ hồng y này dường như không hiểu lời cô. Được tự do, nó lập tức lao tới tấn công cô. Cố Sanh bất đắc dĩ, một tấm bùa vung qua, chạm vào nữ quỷ hồng y, nó còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã trực tiếp hóa thành tro bụi.
Ngay khoảnh khắc nữ quỷ hồng y biến mất, cô gái vẫn đứng ở bên cạnh bỗng nhiên hét lên: "Cẩn thận!"
Chỉ thấy ở nơi nữ quỷ vừa biến mất, một bóng người lao tới. Cố Sanh lập tức vung một tấm bùa ra, nhưng kẻ đó lại dường như không hề sợ lá bùa. Hắn thừa dịp Cố Sanh còn đang sững sờ, xông tới va chạm một cú cực mạnh, lan can ban công phía sau lưng đột nhiên sụp đổ.
Cố Sanh dưới chân hụt hẫng, cô gái kia hét lên một tiếng, còn người đàn ông vừa đụng vào Cố Sanh lại lộ ra một nụ cười cực kỳ hưng phấn, có chút khủng bố.
Cố Sanh cảm thấy, lần này mình sợ là thật sự tiêu rồi.
Giữa không trung không có điểm tựa, cô có thể trèo tường, cũng phải có tường mới được.
Có điều, không sao cả, dù sao cũng không chết được.
Chỉ là lát nữa phải vào bệnh viện, đoán chừng sẽ hơi phiền phức.
Ngay lúc nụ cười của người đàn ông trên lầu đạt tới mức điên cuồng, Cố Sanh lại đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, mang theo chút gấp gáp và căng thẳng: "Cố Sanh!"
Tim Cố Sanh "phanh phanh", đột nhiên đập rộn lên. Ngay sau đó cô nhìn thấy Tề Thịnh thật nhanh từ ngoài phòng vọt vào, đầu tóc rối bời, trên gương mặt luôn không có biểu cảm xuất hiện vẻ vội vàng rõ rệt.
"Cố Sanh!"
Anh xông tới, đột nhiên lao xuống dưới vớt lấy. Cố Sanh thì nhanh chóng phản ứng lại, một tay nắm chặt lấy cổ tay anh, mượn lực vươn lên.
Tề Thịnh hơi khom người, bộ vest được cài cúc cẩn thận trước đó bị một lực mạnh làm bung ra, một chiếc cúc áo rơi xuống đất, nảy lên hai lần rồi lăn vào bóng tối.
Tề Thịnh dùng sức kéo một cái, một tay Cố Sanh chạm được vào ban công, dùng sức khẽ chống, thân thể một lần nữa đáp xuống ban công.
Chỉ là vừa đứng vững, liền cảm giác mình rơi vào một lồng ngực ấm áp. Theo lý thuyết, ở khoảng cách như vậy, Cố Sanh sẽ trực tiếp cho anh một quyền, dạy anh cách làm người.
Chỉ là nghĩ đến vẻ mặt lo lắng cho mình của anh vừa rồi, ngón tay Cố Sanh siết lại rồi thả lỏng, lại có chút không đành lòng.
Vừa rồi ban công không có lan can, cú kéo đó của anh nếu không giữ được cô, rất có thể sẽ bị cô kéo theo.
Cố Sanh biết từ lầu sáu nhảy xuống, mình sẽ không chết, nhưng Tề Thịnh thì không chắc. Một người bình thường, không chết cũng nhất định trọng thương, anh lại không thể tự chữa lành.
Không phải anh luôn rất tỉnh táo sao? Sao lần này lại xúc động như vậy?
Cố Sanh trong lòng có chút không đoán ra được.
Người trong khách sạn hôm nay thật sự đã trải qua một cú sốc tinh thần quá lớn. Lầu sáu xuất hiện hai lần hiểm cảnh, thật sự làm người ta kinh hồn bạt vía.
Người đàn ông trên lầu kia hiển nhiên cũng không ngờ tới cảnh này, mới sững sờ mấy giây Cố Sanh đã được Tề Thịnh kéo lên. Nụ cười nhếch đến tận khóe miệng của người đàn ông từ từ trở nên cứng đờ, rồi hắn lại một lần nữa chuyển ánh mắt sang cô gái kia.
Ai ngờ cô gái kia cũng có cảm giác, ngay khoảnh khắc hắn nhìn qua, cô lập tức lùi về phía sau.
Cố Sanh thoát ra khỏi lồng ngực của Tề Thịnh, đi về phía người đàn ông kia. Ông nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lại là một loại điên cuồng khác thường: "Hôm nay không chết, thì ngày mai cô cũng sẽ chết!"
Cố Sanh liếc hắn: "Anh biết tôi?"
Người đàn ông cười ha hả: "Hậu duệ của Huyền Môn, đều phải chết!"
Mắt Cố Sanh hơi trợn to, kinh ngạc nhìn người kia. Hắn vậy mà lại biết Huyền Môn? Còn biết mình là người của Huyền Môn.
Ngay khoảnh khắc cô do dự, điện thoại của người đàn ông chợt vang lên một hồi chuông. Sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt. Hắn nhìn Cố Sanh, đáy mắt lại có loại điên cuồng đáng sợ: "Không còn thời gian nữa! Là các người đã hại chết tao!"
Hắn nói xong, quay người, mặt hướng ra ngoài tòa nhà, trực tiếp nhảy xuống.
Người trong khách sạn "A!" lên một tiếng. Dưới lầu phát ra một tiếng động trầm đục, có người đứng gần xem bị bắn cả người đầy máu, hoảng sợ nhìn người đàn ông vừa rơi lầu.
Cố Sanh liếc nhìn Tề Thịnh và cô gái kia một cái, vội vàng quay người định xuống lầu.
Tề Thịnh kéo tay cô lại. Động tác của Cố Sanh hơi ngừng lại. Anh lại kéo cô bước nhanh đi. Bởi vì vừa rồi chạy vận động kịch liệt, lúc này giọng nói chuyện vẫn còn có chút thở dốc.
Nhưng anh chính là nắm tay Cố Sanh không buông. Cố Sanh lắc lắc, không giãy ra được, ngước mắt đã thấy anh đang nhìn mình: "Cố đại sư, cứ để anh nắm tay em... chỉ đêm nay thôi, được không? Anh thật sự không yên tâm. Lúc nãy chạy tới đây, em không biết anh đã lo lắng đến mức nào đâu."
Lực giãy của Cố Sanh yếu đi, liền nghe anh nói: "Anh vừa mới nghĩ, nếu như anh đến muộn một bước, nếu như anh không giữ được em..."
Câu nói phía sau, anh không nói ra, giọng có chút nghẹn ngào.
Thì ra anh cho rằng, đến chậm một bước, cô sẽ chết.
Cố Sanh không biết tâm trạng của mình là gì. Nói thế nào nhỉ? Vẫn có chút cảm động.
Nếu như vừa rồi không giữ được cô, nói không chừng anh sẽ phải chết cùng, cái này cũng không quan trọng sao?
Đầu ngón tay cô hơi co lại, giống như một chú mèo con, khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, mang đến một cảm giác nhồn nhột.
"Thủ phạm" gây ra chuyện này lại vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc: "Vậy đi thôi, em phải xem điện thoại của người kia."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận