Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cô Nàng Huyền Học

Chương 55

Ngày cập nhật : 2025-07-30 15:11:45
Cố Sanh mắt không chớp nhìn anh: "..."

Cố Sanh: "...!!!"

Gương mặt luôn luôn bình thản của Cố Sanh cuối cùng cũng nứt ra một kẽ hở. Vành tai cô không biết từ lúc nào đã lặng lẽ nhuộm một tầng đỏ ửng.

Ánh mắt Tề Thịnh lập tức chú ý tới điều đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, có chút cong cong.

Tại sao ngay cả vành tai đỏ lên cũng đáng yêu như thế?

Ánh mắt cô đối diện với Tề Thịnh hai giây, rồi vội vàng khẽ dịch đi chỗ khác, giả vờ như đang nhìn nơi nào đó, trái tim dường như đập có chút nhanh.

Sống đến từng này tuổi, cũng không phải là Cố Sanh chưa từng được ai tỏ tình. Trước kia sau mỗi lần ra ngoài giúp người trừ quỷ, cũng có không ít kẻ bám theo dai dẳng, nhưng... những lúc đó, cô hoàn toàn không có cảm giác như bây giờ.

Nói thế nào nhỉ? Có chút kỳ lạ.

Cố Sanh đứng tại chỗ, khẽ mấp máy môi, hồi lâu sau mới mở miệng: "Tôi biết rồi, anh, anh còn có việc gì không?"

Lần đầu tiên trong đời, nói chuyện lắp bắp.

Cố Sanh vừa nói xong liền mím môi, tự trách mình không có tiền đồ, khẽ cắn đầu lưỡi để tự trừng phạt.

Tề Thịnh đương nhiên cũng chú ý tới sự khác thường của cô. Anh hơi sững sờ, một tay chống lên bức tường bên cạnh, hơi cúi người xuống, ghé lại gần, rồi dừng lại ở một khoảng cách an toàn khi phát hiện cô tỏ vẻ đề phòng. Sau đó, anh nhẹ nhàng cười nói: "Cố đại sư, không cho một câu trả lời sao?"

Cố Sanh cũng rất xoắn xuýt. Hay nói đúng hơn, trong lòng cô, tuy chưa từng trải qua yêu đương, nhưng đã nhìn thấy quá nhiều vụ việc chia tay. Lúc yêu nhau phần lớn là nhất thời xúc động mà đến với nhau, lúc chia tay lại đau khổ khôn cùng, nhảy lầu đâm đầu xuống hồ không phải là số ít.

Huống chi, Tề Thịnh đối với cô có lẽ là đặc biệt, cũng là người hiếm hoi trong bao nhiêu năm qua có thể khiến cô có cảm giác. Nhưng, cũng chỉ có thế thôi.

Trong lòng cô rõ ràng, tình cảm như thế này của mình không được tính là yêu. Hơn nữa, lúc này cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sao có thể lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhi nữ tình trường này được?

Toàn bộ tâm tư của Cố Sanh đều đặt vào cuộc đấu tranh nội tâm, hoàn toàn không biết rằng, chút dao động nhỏ nhoi trong lòng mình đã bị Tề Thịnh nhìn thấu hết.

Anh nhìn sắc hồng trên vành tai Cố Sanh từ từ rút đi, lông mày cô hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia xoắn xuýt, rồi chậm rãi khôi phục vẻ lạnh nhạt. Khuôn mặt nhỏ nhắn từ bình thản chuyển sang căng thẳng, cuối cùng lại từ từ giãn ra, một lần nữa trở về với sự bình tĩnh.

Tề Thịnh trong lòng có hơi thất vọng, biết rằng chuyện này hơn phân nửa là không thành rồi.

Chẳng qua anh lại lập tức vực dậy tinh thần. Dù sao thì ban đầu anh cũng không trông cậy việc Cố Sanh sẽ đồng ý ngay lập tức. Lần tỏ tình này, chỉ là để chọc thủng lớp giấy mỏng giữa hai người mà thôi.

Anh thích Cố Sanh, nhiều năm như vậy, chỉ thích một mình Cố Sanh. Cho nên tương ứng, anh cũng hy vọng đối phương có thể biết được thứ tình cảm này.

Tối thiểu, không đến mức như người ta nói, cuối cùng lại thành thứ tình bạn bỏ đi.

Anh biết đạo lý dục tốc bất đạt, bèn do dự thu tay về, đứng đối mặt với cô ở khoảng cách một người.

Cố Sanh cảm giác được ánh sáng trên đỉnh đầu dường như sáng lên một chút, khẽ ngẩng đầu liền chạm phải con ngươi của Tề Thịnh. Khóe mắt anh hơi nhếch lên, mang theo ý cười, nhưng ngữ khí lại đặc biệt nghiêm túc: "Cố đại sư, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi."

Nói đùa? Anh đang nói chuyện tỏ tình kia sao?

Trong mắt Cố Sanh xẹt qua một tia hiểu rõ, khó trách hôm nay anh lại kỳ quái như vậy. Trong lòng lại dâng lên thêm một chút thất vọng. Liền nghe Tề Thịnh nói bổ sung: "Anh không muốn em phải đưa ra câu trả lời ngay bây giờ, nhưng mà Cố đại sư, có thể cho một cơ hội, để anh theo đuổi em được không?"

Cố Sanh trừng mắt nhìn: "Anh... nói cái gì?"

Cô hoài nghi mình có chút nghe lầm.

"Cố Sanh." Tề Thịnh lại đột nhiên không gọi cô là Cố đại sư nữa, mà vô cùng nghiêm túc gọi tên của cô. Trong con ngươi màu đen của anh, Cố Sanh trông thấy gương mặt mình, có một chút sững sờ. "Anh có thể theo đuổi em không?"

"Em..."

Cố Sanh một câu còn chưa nói hết, chút sắc đỏ trên vành tai kia lại trồi lên. Tề Thịnh trầm thấp cười một tiếng.

"Cố đại sư đừng nói gì cả, anh cứ coi như em đồng ý rồi nhé."

Cố Sanh lườm anh một cái, lùi lại hai bước, đưa tay: "Rầm", cửa phòng đóng lại, ngăn cách ánh mắt của người trước mặt.

Vành tai đỏ ửng có chút nóng lên.

Thật khó chịu.

Cần phải đả tọa để khôi phục lại.

Mà người ngoài cửa hiển nhiên không ngờ lại có một màn như thế. Có điều nghĩ đến việc cô không trực tiếp từ chối, trong lòng anh lại có chút vui vẻ.

Cố đại sư của anh, chẳng lẽ là đang xấu hổ?

Đến cả xấu hổ cũng đáng yêu như vậy.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=55]


Tề Thịnh khẽ cụp mắt xuống, che giấu đi niềm vui trong mắt, ngay sau đó, đi sang một bên để nghe điện thoại.

"Ừm, được, tới ngay, đêm nay nhất định phải xử lý xong."

"Vì sao ư?" Khóe mắt anh nhuốm một tia cười nhỏ bé không thể nhận ra: "Thời gian rảnh, tôi phải đi theo đuổi bạn gái."

Người đối diện hình như ngồi không vững, ngã một cái, điện thoại cũng "lạch cạch" cúp máy.

Tề Thịnh lại tỏ ra tâm trạng rất tốt, cất bước rời đi.

Sau khi anh rời đi, cửa phòng ở một góc khách sạn khẽ mở ra một khe nhỏ. Cố Bắc nhìn ra ngoài, dõi theo bóng lưng của hắn, ánh mắt có chút phức tạp.

Phim trường Phong thị.

"Cắt! Phạm Kiều, cậu bị sao vậy hả?"

Đạo diễn sắp phát hỏa đến nơi: "Cảnh vừa rồi đã NG(cảnh quay bị hỏng) ba lần rồi, hôm nay đến trưa đã NG bao nhiêu lần rồi?"

Phạm Kiều cũng có chút ủ rũ: "Đạo diễn, xin lỗi, hôm nay trạng thái của tôi có chút vấn đề."

Đạo diễn tuy vẫn còn bất mãn, nhưng cũng không có cách nào, đành phải phất phất tay: "Đã trạng thái không tốt thì đi tìm lại trạng thái đi, ngày mai quay tiếp. Tôi không hy vọng cậu lại làm lãng phí thời gian của mọi người nữa."

Phạm Kiều mặt mày ủ dột đáp lời, trong lòng lại đang lo lắng chuyện khác. Hắn là lúc ở cảnh quay trước thay quần áo, đột nhiên phát hiện hồn bài của tiểu quỷ không thấy đâu nữa. Hắn đương nhiên đã lật tung cả phòng thay đồ lên tìm một lần, nhưng không thấy.

Lúc đi mời hồn bài, vị hòa thượng kia đã nói với hắn, hồn bài là nơi linh hồn của tiểu quỷ an nghỉ, một khi hồn bài rời khỏi người quá một ngày, con tiểu quỷ kia sẽ cho rằng mình lại một lần nữa bị vứt bỏ, từ đó sẽ trả thù người đã mời hồn bài.

Sự trả thù của tiểu quỷ không phải chuyện đùa, nhìn cách nó hành hạ Tưởng Tuyên thê thảm thế nào là biết.

Phạm Kiều hiện tại trong lòng vô cùng vội vàng, tự nhiên cũng chẳng buồn để tâm đạo diễn nói gì. Thấy sắp tan làm, hắn dứt khoát co cẳng định chạy ra ngoài tìm kiếm.

Đạo diễn ở sau lưng trông thấy, trong lòng lại một trận bất mãn: "Cái cậu Phạm Kiều này, mới mấy ngày mà đã vênh váo lên rồi. Điểm này, cậu ta thật đúng là không bằng Tưởng Tuyên."

Phó đạo diễn bên cạnh hùa vào: "Vốn dĩ chỉ là vật thay thế cho Tưởng Tuyên, còn có thể trông cậy gì vào cậu ta chứ?"

Nhà sản xuất cũng đi tới, nghe hai người họ nói vậy thì cười ha hả: "Diễn thì cũng diễn được, nhưng kỹ thuật diễn của cậu ta so với Tưởng Tuyên vẫn là không thể bì được, sức hút của nhân vật cũng không mạnh bằng. Đến lúc đó mà tranh giải, e là có chút khó khăn."

Đạo diễn bất ngờ nhìn ông ta một cái, sờ sờ cằm, trong lòng có chút suy nghĩ khác.

Phạm Kiều mới ra khỏi studio, liền lái xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Trước đó hắn chỉ tìm ở phòng thay đồ, mãi đến lúc nghĩ lại về tiểu quỷ, mới đột nhiên nhớ tới Tưởng Tuyên.

Hắn biết tầm quan trọng của hồn bài, cho nên sợi dây đeo hồn bài đặc biệt chắc chắn, gần như nửa ngày là phải kiểm tra một lần, quyết không thể nào vô duyên vô cớ mà mất được.

Mà sáng hôm nay, nơi duy nhất hắn đi qua ngoài studio, chính là đến bệnh viện thăm Tưởng Tuyên.

Tưởng Tuyên nói mấy lời kỳ quái, giống như thật sự biết rõ mình đã hại anh vậy. Bản thân mình còn chẳng hiểu ra sao mà quỳ xuống, thân thể không cử động được.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những chuyện này đâu đâu cũng lộ ra vẻ quỷ dị.

Tưởng Tuyên tám phần là thật sự biết gì đó, cho nên đã cố ý lấy đi hồn bài!

Phạm Kiều tức giận đập mạnh vào tay lái: "Tưởng Tuyên!"

Hắn và Tưởng Tuyên đấu đá bao nhiêu năm, tưởng rằng lần này dựa vào thủ đoạn không đứng đắn, cuối cùng cũng có thể thắng hắn một lần, trút được cơn giận trong lòng. Không ngờ, cuối cùng vẫn bị hắn nắm đằng chuôi.

Phạm Kiều nén một hơi bực tức, lên bệnh viện, đăng ký, tiến vào phòng bệnh. Cửa vừa đẩy mở, liền phát hiện Tưởng Tuyên đang dựa ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách: «Tu Dưỡng Của Diễn Viên».

Nhìn thấy hắn bước vào, Tưởng Tuyên lại không hề ngạc nhiên, nói một câu "Đến rồi à", sau đó chậm rãi gấp trang sách lại, để năm chữ lớn trên bìa hiện ra trước mắt Phạm Kiều.

Năm chữ «Tu Dưỡng Của Diễn Viên» như những mũi dao đâm vào mắt Phạm Kiều, phảng phất là một sự châm chọc không lời dành cho hắn. Phạm Kiều hôm nay vốn đã bực bội, giờ phút này một cơn giận xộc lên, hoàn toàn không còn tâm trí thăm dò nữa, chỉ vào Tưởng Tuyên: "Trả hồn bài lại đây."

Tưởng Tuyên dùng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vuốt ve năm chữ lớn trên bìa sách, trên mặt lại là nụ cười ôn hòa: "Hồn bài gì? Không phải cậu đến thăm bệnh sao?"

Phạm Kiều nén cơn giận trong lòng: "Tôi nói, trả hồn bài lại đây! Cậu không cần giả vờ nữa Tưởng Tuyên, tôi biết là cậu lấy."

Tưởng Tuyên dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc mà nhìn hắn: "Cậu nghĩ, tôi thiên tân vạn khổ lấy được hồn bài, chỉ là để trả lại cho cậu sao?"

"Tưởng Tuyên." Phạm Kiều tức đến nghiến răng: "Năm đó sao tôi không phát hiện ra, cậu lại hèn hạ như vậy? Sớm biết thế, năm đó tôi đã không kéo cậu vào cái giới này."

Ánh mắt Tưởng Tuyên tối sầm lại, không thèm lý luận với hắn: "Cậu kích tôi vô dụng thôi. Nói thật cho cậu biết, hồn bài đã bị hủy rồi, cho nên tôi không lấy ra được, cũng không trả lại cho cậu được."

"Cậu nói cái gì?" Phạm Kiều suýt chút nữa cho là mình nghe lầm: "Sao có thể? Người bình thường một chút cũng không thể hủy được hồn bài."

"Phạm Kiều, không phải tôi nói cậu." Tưởng Tuyên thật sự có chút không đành lòng nhìn hắn: "Nhiều năm như vậy, sao cậu vẫn thiểu năng như thế nhỉ? Tôi đã biết đến hồn bài, chẳng lẽ bên cạnh lại không có vài vị đại sư sao?"

Đại sư, đại sư nào?

Chẳng lẽ là người phụ nữ hôm qua?

Phạm Kiều nhớ ra, hôm qua chính là sau khi mình quỳ xuống, bị người phụ nữ kia sờ một cái, cô ta chính là lúc đó đã lấy đi hồn bài!

Phạm Kiều giờ phút này phảng phất không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài nữa. Hắn chỉ biết, không có hồn bài, hắn sẽ chết!

Hắn hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên: "Cô ta ở đâu?"

Tưởng Tuyên cười khẩy: "Cậu nghĩ tôi sẽ nói cho cậu biết sao?"

Phạm Kiều lập tức nổi điên, xông lên phía trước, hai tay siết chặt lấy cổ Tưởng Tuyên, đến mức Tưởng Tuyên hô hấp khó khăn, sắc mặt trắng bệch, hắn lại như không nhìn thấy, gầm lên một tiếng: "Cô ta rốt cuộc ở đâu? Có nói không, không nói tao liền bóp chết mày!"

Trong mắt Phạm Kiều, câu trả lời của Tưởng Tuyên chính là hy vọng sống sót của hắn.

Nhưng Tưởng Tuyên bị bóp đến hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, vẫn như cũ không lên tiếng, thậm chí còn nhếch miệng, cười với hắn một cái.

Phạm Kiều bị nụ cười đó của anh làm cho đột nhiên cảm thấy không ổn. Còn chưa kịp buông tay, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, mấy cảnh sát xông vào, theo sau là một lượng lớn phóng viên truyền thông, giơ máy ảnh lên là "răng rắc, răng rắc".

Phạm Kiều lập tức chết sững ngay tại chỗ.

Bình Luận

0 Thảo luận