Sau một trận hoảng sợ, Văn thư ký cảm thấy không thể bỏ qua tên khốn nạn kia được. Cho dù hắn hiện tại đã bị Cố Sanh giáo huấn, nhưng ai biết là đã tàn phế thật hay chưa, lỡ như hắn không sao rồi sau này lại ra ngoài gây chuyện thì phải làm sao?
Nhưng nếu Cố Sanh không nói bừa, thì làm sao cô ấy biết được những chuyện đó?
Lẽ nào cô ấy thật sự có khả năng biết trước tương lai?
Văn thư ký lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi. Cô nói với Cố Sanh: "Tôi đã gọi điện báo cảnh sát rồi. Chuyện hôm nay, cảm ơn cô."
Cố Sanh thờ ơ khoát tay: "Chỉ là trùng hợp thôi."
Khi cô nói câu này, ống tay áo bệnh nhân rộng thùng thình khẽ lay động trong gió, Văn thư ký lúc này mới để ý thấy cô vẫn đang mặc đồ bệnh viện.
"Sao cô lại mặc thế này mà chạy ra ngoài vậy?" Cô vừa nói xong, nghĩ lại thấy có gì đó không đúng: "Không không không, sao cô lại ra khỏi bệnh viện được? Ban ngày hôm nay cô rõ ràng bị xe đụng, gãy mấy cái xương sườn cơ mà! Sao cô..."
Văn thư ký nói rồi chính mình cũng thấy mơ hồ. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng cái cách Cố Sanh đánh người vừa rồi cũng không giống một bệnh nhân bị thương nặng chút nào.
Có điều, lúc cô ấy được đưa vào bệnh viện rõ ràng là bị thương rất nặng, cho dù kiểm tra có chút nhầm lẫn, cũng không thể nào nhanh chóng hồi phục như người bình thường được!
Văn thư ký cảm thấy đầu óc mình rối bời, còn Cố Sanh thì hoàn toàn không có ý định thỏa mãn trí tò mò của cô, chỉ qua loa giải thích: "Bệnh viện đó kiểm tra nhầm thôi, thực ra lúc đầu tôi cũng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng."
Văn thư ký: "..."
Sao tôi cứ thấy không tin được thế nào ấy nhỉ?
Cố Sanh không định giải thích thêm, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, ngược lại mở lời: "Hôm nay tôi giúp cô, cô cũng giúp tôi một chuyện đi."
Văn thư ký há miệng, không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy. Nhưng nghĩ lại mình cũng không thích nợ ân tình người khác, bèn nói: "Cô nói đi, chỉ cần không phải giúp cô liên lạc với sếp tôi, những việc khác nếu tôi giúp được nhất định sẽ giúp."
Nghe vậy, Cố Sanh nhìn cô, vẻ mặt kỳ lạ, tựa như cười mà không phải cười.
Văn thư ký nhớ lại dáng vẻ đánh người lúc nãy của cô, không hiểu sao có chút sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn không dám nhân nhượng: "Tôi thật sự không thể giúp cô tìm sếp được, nếu không... tôi sợ công việc này của mình cũng mất luôn."
"Ồ?"
Cố Sanh chỉ cao đến ngang nửa đầu Văn thư ký, vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo chút xa cách, hoàn toàn không giống dáng vẻ trước đây của cô, hễ nhìn thấy người của Phó Hằng là lập tức muốn sáp lại gần.
Điều này khiến Văn thư ký vừa nhẹ nhõm lại vừa có chút khó hiểu. Cố Sanh chỉ thản nhiên nói: "Cô yên tâm, tôi không muốn cô tìm anh ta đâu."
Cô chỉ muốn xin Văn thư ký ít quần áo và tiền. Dù sao thì, cô cũng coi như đã xem cho Văn thư ký một quẻ, cuối cùng còn ma xui quỷ khiến thế nào lại cứu cô ta một mạng, đòi chút thù lao cũng là chuyện nên làm!
Khi Văn thư ký nghe được yêu cầu của cô, tuy vẫn hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thu xếp ổn thỏa. Bất kể trước kia cô có coi thường Cố Sanh đến mức nào, thì ít nhất hôm nay, Cố Sanh thực sự đã cứu cô một mạng. Vì vậy, việc cô ấy xin chút tiền và quần áo cũng không có gì to tát, vừa hay cô cũng không thích nợ người khác.
Thế là, đợi cảnh sát đến lấy xong lời khai, Cố Sanh liền theo Văn thư ký về nhà cô ta, lấy một bộ quần áo để thay.
Chỉ là Văn thư ký và cô có vóc dáng khác nhau, nên Cố Sanh chỉ chọn một bộ đồ thể thao cũ của cô ta, mặc vào cũng tạm vừa người.
Văn thư ký đưa cho cô một tấm thẻ, nói bên trong có một vạn tệ, coi như cảm ơn cô đã cứu mình hôm nay.
Cố Sanh nhìn thấy tấm thẻ, sững người một lúc rồi cũng thuận tay nhận lấy. Giới Huyền Học của các cô, sau khi giúp người tiêu tai giải nạn đều phải nhận thù lao, như vậy có thể bớt dính dáng đến nhân quả.
Thật ra hôm nay cô vốn không định lấy số tiền đó, cô chỉ muốn xin ít tiền đi xe mà thôi. Nhưng bây giờ có số tiền này, trong lòng cô càng bình tĩnh hơn, cũng không vội trở về nữa, bèn hỏi Văn thư ký: "Gần đây có chỗ nào bày sạp xem bói không?"
Văn thư ký hơi bất ngờ trước câu hỏi này của cô, nhưng vẫn trả lời: "Gần đây đúng là có một con phố, thường có mấy thầy bói ngồi ở đó, nhưng có đáng tin hay không thì tôi không biết."
"Cảm ơn."
Cố Sanh cảm ơn xong, cầm lấy thẻ rồi rời khỏi nhà Văn thư ký.
Lúc này đã loay hoay đến quá nửa đêm, trời cũng sắp sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=3]
Cô không những không buồn ngủ mà ngược lại tinh thần còn rất tốt. Cô tìm được con phố mà Văn thư ký nói, rồi cứ thế tìm một chỗ ngồi xuống.
Khoảng năm giờ sáng, trời vừa tờ mờ sáng, đã có người mang theo cờ hiệu xem bói và đồ nghề đến bày sạp.
Cố Sanh liếc nhìn qua, phần lớn đều ăn mặc theo kiểu tiên phong đạo cốt, hoặc để một chòm râu bạc, đeo kính của người mù, lá cờ phía trên còn viết những dòng rất khoa trương, kiểu như "xem không linh không lấy tiền".
Sáng sớm còn chưa có khách, có một ông lão vừa hay bày sạp ngay cạnh cô. Ông ta nhìn cô một lượt, rồi bỗng vuốt râu, nhíu mày: "Cô gái nhỏ, tôi thấy ấn đường của cô tối sầm, e là gần đây có tai ương đó!"
Cố Sanh nghe vậy nhìn ông ta một cái: "Thật sao?"
"Hắc hắc hắc!" Ông lão kia vuốt chòm râu bạc của mình, thầm nghĩ có hy vọng rồi, bèn ngồi xuống bên cạnh bắt đầu giảng giải cho Cố Sanh: "Cô nương, sắc mặt cô không tốt, gần đây có phải thường xuyên gặp ác mộng, ngủ cũng không ngon giấc không?"
Cố Sanh không thèm để ý đến ông ta, toàn nói những điều không đâu.
Ông lão kia thấy vậy cũng không giận, tiếp tục vuốt râu: "Cô đây là bị quỷ ám rồi, lại còn là thủy quỷ, ưa âm khí, thích nhất là tìm những cô nương như cô đấy. Hôm nay nếu không gặp được ta, e là cô bị nó đeo bám mà còn không biết."
Cố Sanh khẽ nhíu mày, nói cứ như thật.
Chỉ đúng lúc này, cô bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập về phía mình. Cô nhìn xuống chân, phát hiện một bóng đen mờ nhạt đang từ từ chuyển động dưới lòng bàn chân cô.
Đó là một bóng ma, nhưng không phải bóng ma của người, mà giống như của một con khỉ, đang vươn móng vuốt, cố gắng bám vào chân Cố Sanh.
"A! Đúng là không muốn sống mà!"
"Cái gì không muốn sống?" Ông lão vẫn chưa ý thức được cô đang nói gì, chỉ thấy cô bỗng bước lên phía trước. Móng vuốt của con quỷ khỉ kia vừa vặn đặt lên mu bàn chân cô. Nhưng ngay sau đó, con quỷ như bị bỏng, rú lên một tiếng thảm thiết, vội vàng muốn bò lùi lại, thì đã bị Cố Sanh một chân giẫm lên.
Và ngay khoảnh khắc cô giẫm lên bóng ma đó, ông lão cũng đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, dường như phải chịu đựng một nỗi đau đớn nào đó. Ông ta vội vàng níu lấy quần áo Cố Sanh: "Mau, mau, chân hạ lưu tình!"
Cố Sanh liếc mắt nhìn ông ta, nhẹ nhàng nhấc chân lên, lùi lại.
Ông lão lúc này mới ngừng kêu la, nhưng toàn bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Con quỷ khỉ bò đến bên cạnh ông ta, run lẩy bẩy.
Người xung quanh đều đang nhìn mấy người họ. Ông lão rất vất vả mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng kéo Cố Sanh đến một góc khuất, rồi quỳ xuống dập đầu lạy cô ba cái.
"Không biết là đại nhân hạ cố ghé qua, còn để con khỉ nhỏ này múa rìu qua mắt thợ, thực sự là lỗi của tôi. Tôi làm nghề này cũng chỉ để kiếm chút tiền nuôi sống gia đình, từ trước đến giờ chưa từng hại ai, cầu xin đại nhân tha mạng!"
Ông lão khóc lóc thảm thiết, không biết đã nhận nhầm cô thành nhân vật nào. Cố Sanh trong lòng biết rõ ông ta lập tức bị thủ đoạn của mình dọa cho sợ hãi. Dù sao cũng chỉ có cô biết vừa rồi chỉ là do cơ thể này tự nó có khả năng thanh tẩy tà vật, nhưng trong mắt ông lão, đó lại là thủ đoạn cao siêu.
Tuy nhiên, khi ông lão xuất hiện trước mặt, cô đã quan sát tướng mạo của ông ta. Trán bằng phẳng, cho thấy không phải là người đại phú đại quý gì, có vẻ gian xảo, hám lợi, nhưng trên người lại không có nghiệp chướng bủa vây, rõ ràng đúng là chưa từng hại ai.
Cũng chính vì vậy, cô mới không ra tay hạ sát con quỷ kia.
"Tôi hỏi ông, ông biết bao nhiêu về giới Huyền Học ở đây?"
Khoảnh khắc biết cô muốn hỏi chuyện, ông lão liền nín khóc. Bây giờ nghe cô hỏi về giới Huyền Học, trong lòng càng cảm thấy người này lợi hại, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ: "Đại nhân, chúng tôi làm sao mà biết chuyện của giới Huyền Học được. Hôm nay ngài cũng thấy đấy, tôi ở đây xem bói kiếm sống qua ngày, đều phải dựa vào con khỉ nhỏ này hỗ trợ. Những người khác thì lại càng không cần phải nói, tất cả đều là giả mạo."
Nói rồi, ông ta chợt nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt Cố Sanh càng lúc càng khó coi.
Ông lão sợ đến giật nảy mình, nhớ lại chuyện vừa rồi, sợ cô không vui sẽ làm thịt con khỉ của mình, vội vàng nghĩ ra một ý: "Nhưng mà chúng tôi tuy không biết, nhưng có mấy gia tộc Huyền Học nổi tiếng, bọn họ chắc chắn đều rõ ràng."
"Gia tộc Huyền Học?" Cố Sanh nhắc lại, luôn cảm thấy bốn chữ này nghe có chút quen tai.
Hơn nữa, cảm giác quen thuộc này tuyệt đối không phải đến từ bản thân cô, mà là từ ký ức của chủ nhân cũ của cơ thể này.
Nơi ở của nguyên chủ trước năm tám tuổi, hình như chính là một gia tộc Huyền Học.
Nhưng bây giờ chắc chắn không thể nào tìm về nơi đó được. May mắn là ý muốn sống của ông lão kia rất mãnh liệt, còn kể ra hết những người ở đây có khả năng quen biết các gia tộc đó cho cô nghe.
Và trong số đó có một người, trùng hợp lại chính là Phó Hằng.
Cố Sanh khẽ nheo mắt. Cô vốn đến đây là để hỏi thăm tin tức về giới Huyền Học. Dù sao thì, cũng không biết đây có phải là cùng một không thời gian không, nếu như là xuyên không đến mấy ngàn năm sau, thì cô ít nhiều gì cũng phải tìm được sư môn của mình.
Hiện tại xem ra không hỏi được tin tức gì, cô bỏ qua cho ông lão kia, cũng dặn dò ông ta không được phép dùng cách này để lừa người nữa, rồi quyết định về nhà trước.
Nơi ở của nguyên chủ là một thôn trang nhỏ tên là thôn Huyền Khẩu. Dân tình ở đây thuần phác, đối xử với cô cũng rất tốt.
Cố Sanh tuy đã xuyên không tới, nhưng vẫn quen sống ở nông thôn hơn, thế là dứt khoát trở về. Chỉ là vừa đi đến cổng thôn, cô nhìn thấy trong làng có thêm một đám người, còn đang khiêng các loại máy móc.
Cố Sanh thử nhớ lại, những ký ức liên quan đến chuyện này liền ùa về trong đầu. Đây là một đoàn làm phim, đến thôn Huyền Khẩu để quay ngoại cảnh.
Mấy diễn viên đã đứng vào vị trí, đang khớp lời thoại, bỗng nhiên tấm phông nền dựng phía trên "Ầm" một tiếng, rơi xuống, vỡ tan tành.
May mà mấy diễn viên phản ứng nhanh nhẹn né tránh được, nhưng một người trong số đó vẫn bị sượt qua trán, chảy chút máu. Một nhân viên công tác ngồi xổm bên cạnh anh ta: "Phó lão sư không sao chứ? Nhanh nhanh nhanh, lấy khăn mặt tới!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận