Cố Sanh muốn quay về tìm Phó Cảnh, lại bị Tề Thịnh ngăn lại.
"Trong đó đông người quá, cô gọi điện thoại cho anh ta đi."
Cố Sanh nghĩ cũng đúng, trước đó cô cùng Tề Thịnh đi ra đã bị chặn lại rồi. Bây giờ quay về, không khéo lại bị chặn thêm lần nữa.
Nghĩ như vậy, cô chọn cách cầm điện thoại gọi cho Phó Cảnh. Điện thoại "tút tút" vang hai tiếng, đầu dây bên kia còn chưa nhận.
Cố Sanh đột nhiên có cảm ứng nhìn về phía hội trường, một người đàn ông mặc vest xám đang sải bước từ bên trong ra, bước chân nhanh và loạn, trông có vẻ hơi lo lắng. Đến khi anh ta nhìn thấy Cố Sanh, mới coi như chậm lại.
"Cố đại sư, tôi vừa rồi còn đang tìm cô trong đó, sao cô đột nhiên lại ra đây rồi?"
Phó Cảnh trước đó đi có chút vội, khi nói chuyện đều hơi thở dốc: "Vừa mới đi vệ sinh trở về liền không thấy cô đâu, may mà hôm nay mặc bộ này dễ nhận ra, tôi hỏi mấy người mới tìm ra. Đúng rồi, sao tôi nghe nói cô cùng cái tên kia..."
Phó Cảnh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc trước Tề Thịnh đứng ở một góc rẽ, vừa vặn bị cây che khuất, lần đầu tiên anh ta còn chưa nhìn thấy. Kết quả hiện tại Tề Thịnh đột nhiên bước ra, đứng trước mặt anh ta.
Phó Cảnh có chút ngây người.
"Tên gì?" Cố Sanh hỏi.
"Tề, Tề đại thiếu cũng ở đây sao? Thật là khéo." Phó Cảnh nhanh chóng lấp liếm cho tròn câu, thấy Tề Thịnh nhẹ gật đầu, đưa tay ra với anh.
"Chào anh."
Phó Cảnh vội vàng bắt tay anh, Cố Sanh nói: "Tôi đồng ý giúp anh ấy cứu em gái, nên muốn đi qua xem một chút. Anh thì sao?"
Cứu em gái?
Cố Sanh giúp Tề Thịnh cứu em gái sao? Buồn cười quá? Tề gia còn không cứu được người, Cố Sanh có thể cứu được sao?
Mặc dù lý trí thì nên nghĩ như vậy, nhưng có lẽ là gần đây ở cùng Cố Sanh lâu, thấy nhiều chuyện kỳ lạ, đến nay vẫn chưa có gì cô không giải quyết được. Cho nên hôm nay nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên trong lòng Phó Cảnh, vậy mà lại là tin tưởng Cố Sanh.
"Cố đại sư, tôi đi cùng cô."
Mọi người đều nói Tề đại thiếu không dễ chọc, anh ta vẫn là nên ở bên cạnh Cố đại sư xem xét mới tốt.
"Được, vậy đi thôi."
Vừa vặn lúc này, một chiếc xe lái tới, dừng trước mặt mấy người, Tề Thịnh ra hiệu họ lên xe.
Xe xuyên qua màn đêm, đi ngang qua từng tòa nhà cao tầng, cuối cùng dừng lại ở cổng một trang viên.
Bóng cây đung đưa, khẽ lay động trong gió lạnh, phát ra tiếng "xào xạc", trông đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
Vị trí trang viên vô cùng vắng vẻ, người bình thường thật sự khó mà tìm thấy. Tài xế nhấn còi một cái, trong vườn đã có người ra mở cửa, cho xe vào.
Gần như ngay lập tức khi xe vào trang viên, Cố Sanh liền cảm thấy nơi đây có chút khác biệt so với bên ngoài - linh khí trong trang viên này, lại dồi dào hơn nhiều.
Ban đầu cô tưởng là tụ linh trận, kết quả xuống xe xong, phát hiện cũng không có dấu vết bố trí trận pháp. Chẳng qua như vậy, ngược lại khiến nơi này càng thêm hiếm có.
Trang viên Tề gia vậy mà nằm trên một khối Linh địa.
Cái này nếu là người khác nhìn thấy, chắc phải nóng lòng chết, cũng may thế giới mà Cố Sanh từng ở trước đó linh khí cũng vô cùng sung túc, cho nên Cố Sanh ngược lại không có cảm giác gì quá lớn.
Phó Cảnh cũng rất bình tĩnh, chẳng qua anh ta là vì không cảm nhận được linh khí thôi.
Mấy người vừa xuống xe, bước vào đại sảnh tầng một, liền thấy mấy người đều ngồi ở đó, trên mặt mang theo vẻ ưu sầu khó tả.
Thấy Tề Thịnh trở về, trong đó một phụ nữ trẻ vội vàng đứng dậy: "Về rồi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=18]
A Thịnh, đồ vật lấy được chưa?"
Bước chân Tề Thịnh hơi dừng lại, lắc đầu.
"Chưa? Sao lại chưa có?"
Người phụ nữ dường như có chút không thể tin được, nhưng vẫn cố gắng không để mình thất thố, chỉ là cơ thể mỏng manh hơi lung lay sắp đổ.
Cố Sanh nhìn sắc mặt bà ấy, biết mấy ngày nay hơn nửa đều không ngủ tốt.
"Tôi lên xem một chút trước."
Tề Thịnh cũng không nói cho họ biết Cố Sanh đến làm gì, sợ lỡ không thành công, cha mẹ mình sẽ trút giận lên Cố Sanh.
Anh ra hiệu Cố Sanh và Phó Cảnh đi theo lên lầu. Trong một căn phòng ở tầng hai, có sự yên tĩnh tuyệt đối. Trên giường công chúa màu hồng là một cô gái, khoảng mười hai, mười ba tuổi, giờ phút này đang nhíu mày, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng đau đớn, dường như đang chịu đựng sự thống khổ lớn lao.
Cố Sanh trông thấy Tề Thịnh bước vào trong nháy mắt, trong mắt anh chứa đầy sự lo lắng, không hề cố ý che giấu.
"Em gái tôi, Tề Ngữ."
Anh giới thiệu đơn giản với Cố Sanh một câu: "Trước đó có người trong đêm dùng tà thuật đánh lén, các người khác khác đều vô sự, em ấy còn nhỏ tuổi, âm khí nặng, thu hút tà ma và âm khí. Bây giờ tà ma đã bị đuổi đi, nhưng đạo âm khí còn lại vẫn luôn phá hoại cơ thể em ấy."
Cố Sanh tiến lên kiểm tra một lượt, phát hiện cô bé trước mặt không chỉ sắc mặt tái nhợt, trên người dường như đã thấm một lớp mồ hôi. Cô dùng tay đặt lên cổ tay cô bé, một đạo linh khí từ từ truyền qua. Theo động tác của cô, lông mày cô bé trên giường từ từ giãn ra, cả người đều thả lỏng hơn rất nhiều.
Tề Thịnh đứng một bên nhìn thấy, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Phó Cảnh thì không cầu kỳ như vậy, trực tiếp chỉ vào cô bé: "Cố đại sư, cô bé hình như đỡ hơn rồi."
"Ừm."
Sắc mặt Cố Sanh dường như hơi tái đi một chút, nhưng lần này cô chỉ thăm dò nhàn nhạt, cũng không giống lần trước chữa trị cho Phó Cảnh mà gây ảnh hưởng gì đến bản thân.
Ngay lập tức rút tay về, cô bé vẫn còn đang ngủ say, nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Cố đại sư, cô bé có phải là đã đỡ rồi không?" Phó Cảnh hỏi.
"Không." Cố Sanh lắc đầu: "Không thể chữa trị như vậy."
Âm khí trong cơ thể Tề Ngữ nhiều hơn cô nghĩ rất nhiều. Dựa vào linh khí của bản thân cô, e rằng dù có dốc sạch cũng không cứu được người.
"Chỉ có thể trấn áp trước, tôi nghĩ cách khác."
Tề Thịnh cẩn thận đắp chăn cho Tề Ngữ, sau đó ra hiệu họ ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, hỏi Cố Sanh: "Thật sự có thể cứu em ấy sao?"
"Có thể."
Trước đó có thể còn chưa xác định, nhưng lần này xem xong, cô liền biết mình quả thật có thể cứu cô bé.
"Cảm ơn."
Cố Sanh nhíu mày: "Không có gì, cũng không hoàn toàn là giúp anh."
Thực ra lúc đầu đến, cô đúng là xuất phát từ ý định giúp Tề Thịnh, chỉ là đợi thật sự nhìn thấy cô bé kia xong, cô lại thay đổi suy nghĩ.
Cô vừa mới sơ lược thông qua tướng mạo nhìn về quá khứ của cô bé, bất ngờ phát hiện đây quả thật là một cô bé rất ngoan ngoãn và hiền lành. Lớn đến từng này, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì tổn thương người khác, ngược lại luôn giúp đỡ người khác.
Mà liên quan đến lần bị thương này, cô tính ra, vậy mà lại là tai họa từ người thân.
Tham sống sợ chết là bản tính của con người, nhưng cô bé này vậy mà còn nhỏ như vậy đã dám vì người thân từ bỏ sinh mạng của mình, khiến Cố Sanh không khỏi nhớ lại kiếp trước, sư phụ cùng các sư huynh vì để mình ít tai nạn hơn, vậy mà tự mình đi gánh kiếp nạn. Cũng may họ lợi hại, mới không xảy ra chuyện gì.
Cho nên hôm nay, từ khoảnh khắc nhìn ra những điều này, cô liền biết, cô muốn cứu cô bé này.
Linh khí của cô không đủ để làm được, nhưng Cố Sanh còn có rất nhiều phương pháp khác, mặc dù phiền phức chút.
Cô đầu tiên là bảo Tề Thịnh chuẩn bị bùa và chu sa thượng hạng, buổi tối đả tọa mấy giờ, tranh thủ lúc tinh thần tập trung nhất, vẽ năm lá tụ linh phù.
Bố trí tụ linh phù xung quanh giường Tề Ngữ, sau đó lại dùng máu của mình vẽ một đạo bùa trừ tà. Đương nhiên, bùa trừ tà chỉ có tác dụng nhất định, trong đó việc dùng máu của mình để xua đuổi âm khí, mới là thật.
(Mèo Ghiền Truyện: Có bạn góp ý bảo bùa hay gì đó không cần phải viết hoa đâu, vif truyện huyền học thấy hay dùng lắm nên mèo không viết hoa nữa, mèo cũng đỡ phải gõ, các bạn góp ý nhớ nhẹ nhàng tình cảm nha, tim mèo nó mong manh yếu đuối lắm).
Hoàn thành những việc này nửa chừng, Tề Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ bố trí phù trận, chẳng qua càng bố trí, đáy mắt anh liền càng kinh ngạc.
Phù trận này, bất kể nhìn thế nào, đều cảm thấy kỳ lạ, không giống cái anh từng biết?
Lời tác giả: Tề Thịnh: Tôi sợ mình là thiên tài giả à? Sao tôi lại không hiểu được thao tác này của cô?
Cố Sanh (ngại ngùng): Thực ra tôi có gian lận một chút...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận