Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cô Nàng Huyền Học

Chương 35

Ngày cập nhật : 2025-07-30 15:04:13
"Trước kia mỗi lần thấy đều là người không quen biết, lần này đến Lý Gia Thôn có người chết, không lẽ bên chúng ta rồi cũng sẽ xảy ra chuyện chứ?"

"Suỵt! Đừng nói bậy. Tôi thấy chắc đến tám phần là do người của Lý Gia Thôn làm nhiều chuyện thất đức, chọc giận thần núi nên mới bị hại. Bà xem hai cô sinh viên đại học hôm qua, chẳng phải suýt chút nữa là bị bán vào Lý Gia Thôn rồi sao? Bán vào đó thì người phụ nữ nào có ngày lành mà sống, đây sợ là báo ứng đấy..."

"Nhưng tôi vẫn lo lắng..."

Cũng không phải làng nào dân cũng lanh lẹ, dũng mãnh như Lý Gia Thôn. Ngôi làng này ở gần, không nằm sâu trong núi, bình thường cũng có chút giao lưu với bên ngoài, cho nên vẫn còn xem như một ngôi làng bình thường.

Hơn nữa, những người trong thôn này trước đây không quá e ngại con Yêu Hà là bởi vì chưa có ai thân quen thực sự chết ở đó, cho nên họ vẫn cho rằng con sông này chỉ nhằm vào người ngoài.

Nhưng bây giờ Lý Gia Thôn vừa có người chết, những người ở gần như họ khó tránh khỏi có chút lo lắng cho bản thân, bắt đầu thấy sợ hãi.

Cố Sanh vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng hai người kia thấy cô đến thì không nói tiếp chuyện đó nữa, chỉ hỏi cô: "Cô gái, không về cùng với mấy cô kia à?"

Cố Sanh gật đầu: "Tôi ở lại thêm mấy ngày nữa."

Dù sao cô ở lại cũng sẽ trả tiền, có tiền kiếm được thì không ai chê cả, thế là người phụ nữ kia liền quay đi làm điểm tâm cho cô.

Điểm tâm ở làng này cũng là ăn cơm gạo, nhưng Cố Sanh không kén ăn, có đồ ăn ngon thì tốt, kém một chút cũng vẫn ăn được.

Ăn cơm xong, cô thấy người phụ nữ kia còn đang rửa bát, liền định hỏi một chút chuyện lúc sáng. Vừa hay hôm qua cũng là người phụ nữ này dẫn cô đi tìm con sông đó, nên bây giờ hỏi bà ấy cũng không quá đường đột.

Quả nhiên, người phụ nữ kia nghe cô hỏi về con sông đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Con sông đó sáng nay tôi còn nói với con trai tôi đấy, bảo là sáng nay lại có người chết, mà còn là người ở trên núi bên cạnh, nhìn thấy nước cuốn xác từ trên đó trôi xuống. Tôi thấy cô là con gái một mình, tốt nhất đừng đi nữa, chơi loanh quanh mấy ngày rồi về đi."

Cố Sanh nghe xong cũng không nói là muốn trở về, nhưng cũng không công khai nói với người phụ nữ kia là mình muốn đến bên sông, chỉ nói là tùy tiện hỏi một chút.

Nhưng sau khi về phòng, cô liền thu dọn ba lô, bên trong có những lá bùa cô đã thức đêm vẽ thêm từ hôm qua. Nếu không may lại gặp phải tình huống như hôm qua, cô cũng có thể nhanh chóng khống chế những thứ đó.

Đeo túi xách đi một mạch đến bờ sông, lại không ngờ lần này bờ sông đã có không ít người vây quanh, hơn nữa nhìn cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch, thì ra chính là người của Lý Gia Thôn hôm qua.

Người của Lý Gia Thôn hôm qua nhất thời bị thuật che mắt dọa cho sợ, nhưng bọn họ vốn không tin vào tà ma. Sau khi trở về ngẫm lại, thế nào cũng thấy không đúng, thế là cả đám lại kéo nhau quay lại xem.

Nhưng lúc đó Cố Sanh đã phá bỏ thuật che mắt, cho nên đám dân làng sau khi quay lại chỉ nhìn thấy mặt đường vẫn y như cũ, không có bất kỳ dấu vết sụt lở nào.

Nếu như là trực tiếp đi qua chỗ sụt lở mà phát hiện không có nguy hiểm, có lẽ họ đã nổi giận vì xấu hổ. Nhưng Cố Sanh làm như vậy, họ ngược lại không biết những gì mình thấy trước đó là thật hay giả, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-nang-huyen-hoc&chuong=35]


Kết quả sáng sớm hôm nay, lại nghe nói Hắc Tử chết rồi, còn chết ở trên sông, bị nước cuốn xuống.

Người của Lý Gia Thôn tuy không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng người trong cùng một thôn vẫn rất đoàn kết. Họ lập tức kéo nhau xuống núi, đến vớt xác Hắc Tử.

Lúc Cố Sanh đến, họ cũng vừa mới xuống tới nơi. Mấy người đàn ông trong số đó đã lội xuống sông, định đưa thi thể Hắc Tử đang nổi trên mặt sông vào bờ.

Cố Sanh vừa nhìn thấy hành động của họ, lòng chợt căng thẳng, trực giác mách bảo sắp có chuyện, vội hét lên một tiếng: "Dừng tay!"

Người của Lý Gia Thôn đến toàn là đàn ông, bởi vậy đột nhiên nghe thấy một giọng nữ mềm mại, còn có chút ngơ ngác. Nhưng khi hiểu ra cô nói gì, lập tức tỏ vẻ không vui.

Làm gì? Người chết ở đây mà còn không cho vớt đi sao?

Kết quả nhìn lại, ôi chao lại là người quen. Bọn họ vẫn chưa quên mấy nữ sinh trong thôn hôm qua chạy mất, chính là do người phụ nữ này dẫn đầu.

Làm gì? Hôm qua thế mà không chạy cùng, hôm nay còn dám mò đến đây à?

Dù thế nào đi nữa, người của Lý Gia Thôn trong lòng vẫn vô cùng mừng rỡ. Mặc dù hôm qua mấy người phụ nữ kia chạy thoát, nhưng chỉ cần bắt được một người này cũng không coi là quá thiệt thòi. Cùng lắm thì lúc đó đem người phụ nữ này chia cho mấy nhà dùng chung, không cần cô ta làm việc, chỉ cần hầu hạ đàn ông là được.

Họ nghĩ vậy, mấy gã đàn ông trong số đó liền tách ra, định đến bắt Cố Sanh, còn hô mấy người khác nhanh tay vớt xác.

Cố Sanh nhìn bọn họ từ từ đến gần, thần sắc không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm những người bên bờ sông: "Con sông này có linh, các người tốt nhất mau lên bờ đi, muộn rồi đừng trách tôi không nhắc nhở."

Cô vừa dứt lời, mấy gã kia liền cười phá lên: "Sông có linh? Mày coi bọn tao là con nít ba tuổi chắc?"

"Đúng đấy, với lại, bọn tao đến ma còn không sợ, thì sợ gì linh trong sông? Thôi đi!"

Tiếng cười ngạo mạn của người Lý Gia Thôn vang lên, Cố Sanh nhíu mày, trực giác thấy không ổn.

Người của Lý Gia Thôn lại không hề nhận ra điều gì bất thường, thấy cô nhíu mày, còn tưởng cô sợ. Điều này lại càng khiến tâm trạng bọn chúng tốt hơn, dù sao lúc tiếp cận con mồi mà con mồi không có chút sợ hãi nào thì sẽ khiến kẻ đi săn không cảm thấy hứng thú chút nào!

Có mấy kẻ nhìn Cố Sanh với ánh mắt đã mang theo vẻ dâm tà, miệng còn chảy nước miếng. Mẹ kiếp! Trước đó bắt được mấy đứa trong thành cũng không thấy đứa nào trắng trẻo xinh đẹp thế này! Con nhỏ này mà đẻ con cho mình, con mình chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp.

Ánh mắt tà ác của đám đàn ông hướng về phía này, hoàn toàn không nhìn thấy, mặt hồ vốn đang bị những người kia khuấy động, đã nổi lên từng vòng sóng nhỏ lăn tăn.

Đột nhiên, dưới sông có người hét lớn một tiếng.

"Khốn kiếp! Thứ gì cắn tao?"

"Ma quỷ ơi! Tránh xa ông mày ra!"

"Cái, đây là có chuyện gì?"

Tiếng hét run rẩy, mang theo nỗi sợ hãi tột độ, khiến những kẻ vốn định bắt Cố Sanh phải dừng bước. Bọn chúng quay đầu định hỏi "Sao vậy?", thì ngay khoảnh khắc đó, đập vào mắt là một đôi mắt vô hồn.

Đôi mắt đó lạnh như băng, tròng mắt hơi lồi ra, không có thần sắc, cũng không chuyển động, rõ ràng chính là một đôi mắt của người chết!

Gã đó giật mình, ánh mắt nhìn xuống, thấy một gương mặt trắng bệch, sưng phù, da dẻ nhăn nheo.

Lần này hắn cũng không nhịn được nữa, hét toáng lên rồi định lùi lại.

Cái gì mà không sợ ma? Đó chẳng qua là vì chưa tận mắt nhìn thấy ma thôi. Hiện tại thứ khủng bố như vậy đang ở ngay trước mắt, hắn làm sao có thể không sợ?

Ngay khoảnh khắc hắn lùi lại, thi thể đó cũng dùng cánh tay cứng đờ chộp về phía hắn. Móng tay xẹt qua, móng tay của thi thể bật ngược ra ngoài, trên người gã kia cũng lập tức bị rách một mảng da, máu tươi chảy ròng ròng.

Thi thể kia ban đầu chỉ có vẻ cứng đờ, nhưng sau khi nhìn thấy máu, tròng mắt lại dường như đảo một vòng rồi chuyển động.

Bình Luận

0 Thảo luận