Khi công ty đi vào hoạt động ổn định, dì Chu bắt đầu học vẽ, học thiết kế thời trang. Bà ấy còn bận hơn cả tôi, ngày nào tôi cũng phải nhắc bà ấy ăn uống đúng giờ. Bị bà ấy ảnh hưởng, tôi cũng bắt đầu học vẽ, học nhảy, tìm hiểu về kinh doanh.
Sau Tết, tôi lên lớp 9, dì Chu thành lập bộ phận R&D (nghiên cứu và phát triển) trong công ty, tuyển sinh viên chuyên ngành thiết kế để tự thiết kế sản phẩm. Năm đó, số dư tài khoản ngân hàng của dì Chu đã vượt mốc sáu con số. Bà ấy đã mua đứt mặt bằng nhà xưởng và tòa nhà văn phòng công ty.
Tôi tốt nghiệp lớp 9 với thành tích thủ khoa toàn thành phố, đỗ vào trường cấp ba tốt nhất ở đây. Cũng trong năm đó, dì Chu được nhiều tờ báo lớn tranh nhau đưa tin, gọi bà ấy là "người dẫn đầu thời trang", "nữ doanh nhân thành công".
Khác với vẻ khiêm tốn thường ngày, lần này dì Chu đã thuê cả đại sảnh ở nhà hàng lớn nhất thành phố để tổ chức tiệc mừng tôi đỗ cấp ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=14]
Khi tôi học cấp ba, dì Chu với tư cách là một người thành công thường xuyên được mời đi diễn thuyết khắp cả nước, chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp. Bà ấy còn mở chi nhánh cửa hàng khắp các tỉnh thành. Cửa hàng của bà ấy không chỉ là nơi hoành tráng nhất thành phố, mà còn là nơi hoa lệ nhất cả nước.
Tất nhiên, mỗi khi tôi được nghỉ, bà ấy đều đưa tôi đi theo, với danh nghĩa là "cho con gái mở mang tầm mắt". Dưới ảnh hưởng của dì Chu, tôi thay đổi rất nhiều, trở nên tự tin và cởi mở hơn.
Sau khi dì Chu thành công, có rất nhiều bà mai tới giới thiệu đối tượng cho bà ấy. Người từng nói tôi là “cái đuôi phiền toái”, giờ lại thành “đứa con đem lại phúc khí”. Dì Chu bảo: “Khi con thành công rồi, bên cạnh sẽ chẳng còn người xấu nữa, ai cũng là người tốt cả.”
Quả đúng như vậy. Bây giờ, người trong khu tập thể gặp tôi đều nịnh nọt chào hỏi.
Ngày chúng tôi dọn ra khỏi khu tập thể, mọi người đều đến giúp chuyển đồ, như thể giúp đỡ nhà tôi là một vinh dự to lớn vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận