Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuế tuế hữu kim triêu

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-06-15 21:58:48
Cuối cùng, cô và cậu tôi đạt được thỏa thuận: mỗi người lấy một vạn tệ, tôi thì mỗi tháng sống với một bên. Không ai hỏi qua ý kiến của tôi. Họ thu dọn quần áo của tôi, chưa đầy được một túi.
Mẹ tôi thường nói: “Có đồ để mặc là tốt rồi, tao không để mày lạnh cũng không để mày đói, còn muốn gì nữa?”

Vì thế tôi toàn mặc đồ không vừa người, không đúng mùa. Hầu hết đều là quần áo được nhặt về.
Mấy cảnh sát nhìn đống quần áo rách nát đến không ra hình thù trên người tôi, cau mày, trong mắt đầy thương cảm. Cô cảnh sát ôm tôi lúc đầu không nhịn được mở miệng: “Hai người ra ngoài nhớ mua cho đứa bé vài bộ đồ tử tế.”

Nghĩ một lúc, cô ấy vẫn thấy không yên tâm, nói thêm:
“Chúng tôi sẽ đến thăm định kỳ, nếu hai người đối xử tệ với đứa trẻ, quyền giám hộ sẽ bị hủy bỏ, đồng thời phải hoàn trả tiền trợ cấp của mẹ nó.”

Có lẽ vì vừa mới chia tiền nên tâm trạng của cô và mợ tôi đều rất tốt, vui vẻ đáp lời:
“Trẻ con trong nhà mình chứ có phải người ngoài đâu mà không thương, đồng chí cảnh sát cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để Nguyệt Nguyệt chịu một chút thiệt thòi nào.”

Lúc đầu, tổ dân phố và cảnh sát thường xuyên đến kiểm tra, nên quả thật cô và cậu tôi đối xử với tôi cũng tạm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=4]

Nhưng khi thời gian trôi qua, chẳng ai đến nữa, bản chất của họ đã bắt đầu lộ rõ. Lúc ăn cơm, tôi gắp miếng thịt, cô tôi liền dùng đũa đánh vào tay tôi:
“Có phần của mày đâu mà gắp? Suốt ngày chỉ biết ăn chực, giỏi thì về nhà cậu mày mà ăn.”

Nhà cậu tôi còn quá đáng hơn. Họ không cho tôi ngủ trong nhà, trải một tấm chiếu rơm trên hành lang cho tôi nằm. Anh họ và em họ thì thường xuyên bắt nạt tôi, cậu và mợ còn không cho tôi tiếp tục đi học. Vì vậy, tôi đến tổ dân phố tố cáo họ. Người của tổ dân phố đến tận nơi, nghiêm khắc khiển trách họ.

Tôi cứ tưởng lần này sẽ giống như trước, họ sẽ sợ. Nhưng sau khi người của tổ dân phố rời đi, họ liền túm lấy tôi đánh một trận. Tát tai, đấm đá, chổi quét rơi lên người tôi, đau đến mức tôi lăn lộn dưới đất.

Đến nửa đêm, họ mệt rồi mới đi ngủ. Tôi nằm trên nền đất lạnh lẽo, nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen che kín trăng sáng, chẳng khác nào tương lai cũng chẳng thấy nổi ánh sáng của tôi. Trời vừa sáng, tôi chống cây chổi bị gãy đứng dậy, tập tễnh quay về nhà – dù căn nhà đã không còn thuộc về mình nữa.

Sau khi bố mẹ tôi mất, nhà máy đã thu hồi lại căn nhà. Chỉ là mọi người đều thấy nơi này từng có người chết, xui xẻo, chẳng ai muốn dọn vào. Tôi biết chỗ giấu chìa khóa nhà. Trong nhà vẫn còn gạo, tuy có mọt nhưng ít ra cũng không độc chết người.

Tôi biết nấu ăn, hơn nữa tiền mẹ tôi tiết kiệm trước khi chết cũng đã được tôi giấu kỹ. Tôi nghĩ, mình có thể tự nuôi sống bản thân.

Sợ bị người khác phát hiện rồi đuổi đi, tôi chỉ lén lút quay về khi mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ, nấu ăn,trời chưa sáng đã rón rén rời đi. Sau một tuần quay lại, thấy không ai phát hiện, cô và cậu cũng không tìm tôi, tôi mới hơi yên tâm một chút.

Nhưng dù tôi đã rất cẩn thận, vẫn bị phát hiện. Gạo trong nhà ngày càng ít. Một đêm nọ, khi tôi đang nấu cháo khoai lang, bên ngoài vang lên tiếng động.

“Đó, tôi nói căn nhà này có ma mà, mọi người nghe đi!”

Giọng của bác Trương đầy sợ hãi, rồi mọi người cùng nhau phá cửa xông vào.

Bình Luận

0 Thảo luận