Người trong khu tập thể lại tụ tập bàn tán chỉ trỏ về phía nhà chúng tôi.
“Nếu tôi là mẹ của Trần Phong, tôi cũng chẳng đồng ý. Suốt ngày ăn mặc lòe loẹt như yêu tinh, nhìn một cái là biết chẳng phải loại phụ nữ đàng hoàng gì.”
“Tôi nghe nói là Trần Phong bắt gặp cô ta ôm ấp người đàn ông khác trong vũ trường nên mới bỏ đấy.”
“Làm chủ nhiệm văn phòng rồi, mắt mũi cứ như ở trên trời, giờ thì bị người ta chán rồi chứ gì.”
Lời đồn lan nhanh khắp nhà máy. Đám đàn ông răng vàng khè nhìn dì Chu bằng ánh mắt đầy tà ý, còn mấy người phụ nữ thì khinh thường, vừa chê bai vừa hả hê. Nhưng tôi biết không phải vậy. Sau khi chia tay, Trần Phong từng đến tìm dì Chu. Tôi nghe được cuộc cãi vã của họ. Trần Phong muốn cưới dì Chu, nhưng gia đình chú ấy không chấp nhận tôi.
Chú ấy nói:
“Chúng ta rồi sẽ có con của riêng mình, với lại khoảng cách cũng đâu xa, đưa Kim Triêu qua đó rồi chúng ta vẫn có thể thường xuyên đến thăm. Em không thể vì anh mà nhượng bộ một chút sao?”
“Anh đi đi. Em sẽ không để Kim Triêu rời khỏi em đâu.”
Dì Chu từ chối không chút do dự, nhưng sau khi Trần Phong đi rồi, bà ấy đã khóc rất lâu, rất lâu.
Gia đình Trần Phong muốn dì Chu gửi tôi cho một cặp vợ chồng hiếm muộn ở thị trấn bên cạnh. Họ đã tìm hiểu kỹ, nói đôi vợ chồng đó là người đàng hoàng, tử tế, sẽ không bạc đãi tôi. Nhưng tôi không muốn đi. Những tháng ngày sống nhờ nhà cô, nhà cậu đã để lại trong tôi nỗi ám ảnh sâu sắc.
Khi mới đến nhà dì Chu, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, mơ thấy mình bị đánh chết. Đêm nào dì Chu cũng ôm tôi vào lòng dỗ dành. Bà ấy hiểu nỗi sợ của tôi. Bà ấy từng nói: một khi đã nuôi tôi thì sẽ không bỏ rơi tôi nửa chừng.
Tôi là một đứa trẻ ích kỷ. Rõ ràng hiểu được nỗi buồn của bà ấy, nhưng lại không nỡ chủ động nói mình có thể rời đi, chính điều đó đã khiến lời đồn càng lan rộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=10]
Khi tôi về đến nhà, dì Chu đang ngẩn người, quầng thâm nơi mắt rất rõ, mấy hôm nay bà ấy không được ngủ ngon.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt bà ấy:
“Trần Phong đang đợi dì dưới lầu.”
Lúc trở về, tôi thấy chú ấy đang hút thuốc ở đầu hành lang, xung quanh đầy đầu lọc. Chú ấy cũng có quầng thâm dưới mắt, trông như đã mấy ngày không ngủ, râu ria lởm chởm quanh miệng, người đàn ông từng đầy khí chất nhưng bây giờ trông thật tiều tụy.
Dì Chu bừng tỉnh, thở dài:
“Không gặp… chờ thêm chút sẽ quen thôi.”
Tôi nắm tay bà ấy, nói:
“Dì cứ đi đi, con tự lo được. Chỉ là… dì có thể giúp con đòi lại tiền trợ cấp hai vạn của mẹ con không?”
Hai vạn tệ chắc cũng đủ để tôi học tiếp, tốt nghiệp cấp hai là có thể đi làm rồi. Dì Chu kéo tôi vào lòng, xoa đầu tôi:
“Rõ ràng chỉ là một đứa bé mà cứ tỏ vẻ người lớn làm gì. Dì nói cho con biết nhé, dì chia tay không phải vì cháu, mà là vì dì không thể sinh con.”
Tôi lặng lẽ tựa vào người bà ấy, có chút lưu luyến cái ôm ấm áp. Dù tôi chưa từng gọi dì Chu là mẹ, nhưng trong lòng tôi, bà ấy là người đáng tin cậy hơn cả mẹ ruột.
Dì Chu kể lúc trốn khỏi nhà, bà ấy leo rừng lội núi không dám nghỉ ngơi, nên cơ thể bị tổn thương. Bác sĩ nói sau này sẽ khó có con. Dù khó có con nhưng không có nghĩa là không thể, nhưng nói cho cùng, tôi chính là gánh nặng khiến bà ấy phải lựa chọn như vậy.
Thấy tôi còn định khuyên nữa, dì Chu đẩy tôi ra, bước vào bếp, vừa buộc tạp dề vừa nói:
“Suýt nữa thì quên con còn có hai vạn tệ. Giờ dì nuôi cháu, tất nhiên phải đòi lại số tiền đó rồi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận