Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuế tuế hữu kim triêu

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-06-15 22:10:45
Dì Chu từ đầu đến cuối vẫn không hề tìm bạn trai. Bà ấy nói bây giờ kiếm tiền còn bận tối mắt, lấy đâu ra thời gian mà dỗ dành đàn ông.

Vào ngày thi đại học, dì Chu còn căng thẳng hơn cả tôi, từ sớm đã dặn dò mọi người trong công ty là sẽ tạm gác mọi việc suốt ba ngày đó. Bà ấy đích thân lái xe đưa tôi đến điểm thi, kiểm tra dụng cụ thi của tôi hết lần này đến lần khác, không quên dặn đi dặn lại: “Đừng lo, cứ bình tĩnh nhé.”

Tôi cười nói: “Dì đừng căng thẳng mới đúng ấy, yên tâm đi, con nhất định sẽ giành hạng nhất về cho dì.”

Ngày bước ra khỏi phòng thi, trời nắng đẹp rực rỡ. Dì Chu đứng trước cổng trường, trong tay cầm một bó hoa. Ánh nắng xuyên qua tán lá, lấp lánh chiếu lên người bà ấy. Tôi nhìn thấy phía sau bà ấy là con đường kéo dài, dẫn đến tương lai của tôi. Con đường ấy rực rỡ sắc hoa, ngập tràn ánh sao.

Trong thời gian chờ kết quả thi, tôi cùng các thầy cô trong trường lên vùng núi dạy học tình nguyện. Điều kiện nơi đó còn khó khăn hơn tôi tưởng. Rất nhiều bé gái từ nhỏ đã bị nhồi nhét suy nghĩ rằng con gái học hành cũng chẳng để làm gì. Chúng tôi phát đồ dùng học tập cho các bé gái, nhưng hôm sau lại thấy chúng nằm trong cặp sách của các anh, các em trai của họ.

Những lúc ấy, tôi lại nghĩ đến hoàn cảnh sống của dì Chu trước kia. Các thầy cô luôn thở dài: ngành giáo dục vẫn còn một con đường rất dài để đi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=15]


Về nhà, tôi bàn với dì Chu, và bà ấy quyết định đầu tư mở một ngôi trường dành riêng cho nữ sinh, chỉ nhận học sinh nữ, hoàn toàn miễn phí, học giỏi còn được cấp học bổng. Yêu cầu duy nhất là không được bỏ học giữa chừng, sau khi tốt nghiệp phải về làm việc tại công ty. Không mất tiền, lại còn được hỗ trợ, tốt nghiệp có việc làm, rất nhiều gia đình đều sẵn lòng gửi con gái tới học.

Kết quả thi đại học được công bố, tôi không phụ lòng mọi người, lại một lần nữa giành thủ khoa toàn thành phố. Tôi đăng ký vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh. Ước mơ từ nhỏ của tôi là trở thành một giáo viên, vì như vậy, tôi có thể tiếp xúc và giúp đỡ được nhiều đứa trẻ hơn.

Dì Chu lại tổ chức một bữa tiệc lớn, mở hơn trăm bàn tiệc để chúc mừng. Tại bàn tiệc, tôi ôm chặt bà ấy và nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Suốt một thời gian dài, hai từ "bố" và "mẹ" đối với tôi đều mang màu sắc tiêu cực, không phải những từ ngữ tốt đẹp gì. Nhưng trong lòng tôi, dì Chu là thiêng liêng. Chính vì vậy mà tôi không dễ dàng gọi bà ấy là “mẹ”. Nhưng tôi đã quên mất rằng, điều dì Chu luôn muốn nghe chính là tiếng gọi ấy.

Bà ấy đỏ mắt, nói đùa: “Nghe con gọi một tiếng mẹ đúng là không dễ, mẹ phải tốn mười một năm lao tâm lao lực đấy.”
Tôi dụi đầu vào vai bà ấy, nũng nịu nói: “Trong lòng con, từ năm bảy tuổi, mẹ con đã tên là Chu Tuệ Tuệ rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận