Chỉ là tối nay, bố tôi dường như đặc biệt tức giận, như lên cơn điên, cầm ghế đẩu nện thẳng vào đầu mẹ tôi. Chiếc ghế gỗ có bốn chân đều làm bằng gỗ đặc, "rầm" một tiếng vang lên, máu trên đầu mẹ tôi lập tức tuôn ra xối xả, bà ta đau đến mức kêu la thảm thiết.
Tôi sợ hãi hét lên: “Bố, dừng tay lại đi, mẹ sắp bị bố đánh chết rồi!”
Bố tôi nghe thấy giọng sợ hãi của mẹ thì càng hăng máu hơn, cầm ghế đánh không ngừng.
“Mày nghĩ tao vô dụng đúng không? Nghĩ tao không trị được mày đúng không? Mày thân với tổ trưởng của mày lắm phải không? Thấy hắn ta kiếm được tiền hả? Đến một đứa con trai cũng không đẻ được, hôm nay ông đây phải đánh chết mày!”
Chiếc ghế bị đập đến gãy nát, tiếng kêu của mẹ tôi cũng càng lúc càng yếu. Tôi chạy đi gõ cửa các gia đình trong khu tập thể, nhưng mọi người đều rất ăn ý, tắt đèn, giả vờ như không nghe thấy gì.
Khi tôi quay về, mẹ tôi đã nằm trên nền đất, máu me be bét, sống chết không rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=2]
Tôi lại chạy ra ngoài tìm người giúp, thì thấy bố tôi ôm chai rượu, lảo đảo đi ra ngoài. Dạo này tối nào ông ta cũng ra ngoài, mẹ tôi cãi nhau với ông vài lần, nói ông ta đem tiền cực khổ của bà ta đi nuôi người đàn bà khác. Nhưng bố tôi chỉ luôn lấy lý do là mẹ không sinh được con trai để bắt bà ta im miệng. Ở cái thời đại này, không sinh được con trai giống như một tội lỗi tày trời.
Tôi chạy theo bố, muốn gọi ông ta quay lại đưa mẹ đi bệnh viện. Nhưng một đứa bé bảy tuổi sao có thể đuổi kịp một người lớn, huống hồ ngoài trời còn đang mưa, tôi cứ đi vài bước là lại ngã.
Cuối cùng tôi thấy bố tôi ngã xuống, vội vàng chạy tới gọi ông ta về nhà. Nhưng khi tôi đến gần mới thấy chai rượu trong tay ông ta đã vỡ, mảnh thủy tinh đâm vào đầu ông ta, máu tuôn không ngừng.
Ông ta nhìn tôi đến gần, như muốn tôi cứu ông ta. Nhưng trời mưa, đường vắng tanh, trời lại tối, trong hẻm nhỏ càng không có ai. Tôi biết bố tôi khó qua khỏi, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta đáng chết. Từ khi tôi có nhận thức, thứ ông ta dành cho tôi chỉ là sự thù hận với cả thế giới.
Tôi quay người bỏ đi, để mặc ông ta nằm ngoài mưa. Về đến nhà, tôi dùng tay kiểm tra mũi mẹ, không còn cảm nhận được chút hơi thở nào. Bình thường hai người họ sống chẳng ra gì, không ai muốn dính vào mớ chuyện rối ren của họ. Tôi không còn bố mẹ nữa. Tôi tự nhốt mình trong phòng, ngồi bên xác mẹ suốt cả đêm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận