Cửa hàng quần áo của dì Chu đã khai trương, nhưng lúc đầu doanh thu không tốt. Tuy nhiên, dì Chu vừa xinh đẹp, lại khéo ăn nói, phối đồ cũng rất có gu. Những bộ quần áo đó đều do bà ấy tự tay lựa chọn kỹ lưỡng từ Quảng Châu mang về, chất lượng thì không phải bàn. Dần dần, việc buôn bán ngày một khởi sắc, sau giờ tan học, tôi cũng đến giúp mà vẫn bận không xuể.
Dì Chu không muốn thuê người, bởi toàn bộ tài sản của bà ấy đều dốc hết vào cửa hàng này, còn chưa thu hồi vốn, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy. Ba tháng sau, doanh thu ổn định, vốn cũng đã thu lại, dì Chu bắt đầu lên kế hoạch tuyển người và mở rộng cửa hàng. Sau khi tôi lên cấp hai, bà ấy lại dồn toàn bộ số tiền kiếm được để mở thêm một cửa hàng chi nhánh thứ hai.
Một buổi chiều bình thường đến không thể bình thường hơn, thầy giáo dạy Toán đang giảng bài như thể đang nói tiếng ngoài hành tinh, học sinh bên dưới lơ mơ buồn ngủ, thì cô chủ nhiệm gọi tôi ra ngoài. Cô nói dì Chu bị người ta đánh, bảo tôi mau đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, dì Chu nhắm mắt nằm trên giường, hơi thở yếu ớt như có thể rời xa thế gian bất cứ lúc nào. Sự thật cũng đúng là như vậy. Bác sĩ nói bà ấy bị gãy xương nhiều chỗ, thận bị vỡ, cần phải phẫu thuật, còn phải xem bà ấy có vượt qua được không.
Trong nhà không còn nhiều tiền, ngoài khoản tiền sinh hoạt thì dì Chu đã đầu tư hết vào cửa hàng. Bà ấy nói muốn mở một cửa hàng quần áo hoành tráng nhất thành phố.Đồ đạc trong cửa hàng thì bị đập phá, hư hỏng, không thể bán lại được. Người đánh bà ấy là đám du côn lêu lổng ngoài đường, đánh người xong là bỏ chạy, cảnh sát vẫn đang truy tìm.
Dì Chu cắn răng nói là không có tiền, bảo bác sĩ kê chút thuốc rồi về nhà từ từ điều dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=12]
Tôi nói: “Nhà mình vẫn còn hai vạn tệ, dì đưa cho cháu, con đi rút tiền.”
Dì Chu không chịu: “Đó là tiền để con học đại học, không được đụng vào. Nhỡ dì làm ăn thua lỗ, sau này còn phải trông cậy vào con học đại học để nuôi dì.”
Tôi nói: “Con có thể không học đại học, nhưng dì nhất định phải chữa bệnh.” Nghe tôi nói vậy, bà ấy càng không chịu lấy tiền.
Bà ấy rất coi trọng việc học hành. Bà ấy hay nói nếu hồi xưa bố mẹ bà ấy có hiểu biết hơn một chút thì đã biết ép cưới là phạm pháp, đã không trọng nam khinh nữ đến vậy. Bà ấy hy vọng tôi học thật giỏi, sau này dùng sức mình giúp đỡ những cô gái rơi vào tuyệt cảnh. Tôi hiểu suy nghĩ của bà ấy, nhưng không thể bỏ mặc bà ấy được. Thế là tôi chỉ còn cách uy hiếp: “Nếu dì không lấy tiền, con sẽ bán nhà!”
Thực ra chúng tôi đều biết ai đứng sau vụ gây chuyện này. Hôm qua anh họ tôi vừa được thả, hôm nay dì Chu đã bị người ta đánh. Bảo không có gì mờ ám thì chẳng ai tin. Chỉ là mọi người đều hiểu, chuyện này rất khó, vì cảnh sát làm việc cần bằng chứng. Mà đám du côn kia đánh người xong thì chạy mất, bây giờ hộ khẩu cũng chưa được quản chặt, chỉ dựa vào sức người để truy bắt thì thật sự rất khó.
Nghĩ tới đây, tôi đỏ hoe mắt, quỳ xuống trước giường nói với dì Chu:
“Xin lỗi dì, con luôn làm dì phiền lòng. Con hứa con sẽ học hành chăm chỉ, thi đậu đại học tốt nhất.”
“Dì làm ơn lấy tiền chữa bệnh trước được không?”
Dì Chu là người rất có nguyên tắc. Bà ấy nói số tiền đó là để dưỡng già, nhưng tôi biết, bà ấy sẽ không đụng đến một xu. Bởi vì trong lòng bà ấy, đó là tiền của tôi, là cái giá phải trả bằng mạng sống của mẹ tôi. Nhưng bà ấy không biết, trong lòng tôi, bà ấy quan trọng hơn bất kỳ ai. Dù chúng tôi không có quan hệ máu mủ, dù tôi vẫn chưa từng gọi bà ấy là mẹ, nhưng sự tôn kính và phụ thuộc của tôi đối với bà ấy còn vững chắc hơn cả huyết thống.
Thấy bà ấy dao động, tôi nắm tay bà ấy, kiên định nói:
“Con tin dì. Dì từng không một xu dính túi bước ra từ vùng núi, rồi có được nhà, có được cửa hàng, thì chỉ cần khỏi bệnh, dì nhất định sẽ làm lại từ đầu.”
Dì Chu sững người một chút, rồi bất ngờ ôm tôi:
“Được được được! Con gái dì tin dì như vậy, thì dì nhất định sẽ chữa bệnh thật tốt. Chờ khỏe rồi, dì sẽ mở thêm vài cửa hàng nữa, đến lúc đó sẽ nuôi con học đại học.”
Tôi về nhà lấy sổ tiết kiệm đi rút tiền, nhưng sợ anh họ mai phục, nên đã tìm đến cảnh sát xin họ đi cùng. Là người quen ở đồn cảnh sát, họ cũng biết chuyện nhà tôi, nên viên cảnh sát phụ trách vụ án đã lập tức đi cùng tôi.
Đêm đó, sau khi nộp tiền cho bệnh viện, dì Chu lại tiếp tục xuất huyết, phải đưa vào phòng mổ lần nữa. Tôi xin nghỉ học ở trường để ở viện chăm sóc bà ấy. Cô chủ nhiệm biết tình hình nhà tôi, đã cùng lớp trưởng đến thăm vài lần, còn mang theo không ít tài liệu học tập cho tôi.
Dì Chu nằm viện một tháng. Trong thời gian đó, tôi lén nhờ người sửa sang lại hai cửa hàng. Cửa hàng mới chưa đạt đến vẻ “hoành tráng nhất thành phố” như dì Chu mong đợi, nhưng không sao, từ từ rồi sẽ ổn thôi.
Ra viện rồi, bà ấy không chịu nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, mặc kệ tôi khuyên thế nào cũng không nghe. Bà ấy lập tức mua vé tàu đi miền Nam lấy hàng. Cửa hàng đóng cửa một tháng, khi mở lại, dì Chu quyết tâm tổ chức một chương trình khuyến mãi lớn: mua hai món giảm 20%, ba món giảm 30%, mua trên ba món còn tặng thêm một món.
Lúc đó ai cũng mở cửa hàng với chi phí cao, lợi nhuận thấp, không ai dám làm khuyến mãi như vậy. Vậy nên khách mua xong liền lan truyền khắp nơi, hàng hóa dì Chu nhập về rất nhanh đã bán hết sạch. Tối đến tính sổ, dì Chu vui mừng khôn xiết. Hôm sau lại tiếp tục lên đường đi lấy hàng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận