Nắm gạo vừa được vo sạch trong tay tôi rơi xuống đất, tôi sợ hãi hoàn hồn, vội vàng cúi xuống nhặt từng hạt một. Gạo trong nhà chỉ còn đủ ăn hai ngày. Trước kia, bố tôi uống rượu, đánh bài, ban đêm còn đến vũ trường chơi, mẹ tôi vốn chẳng để dành được bao nhiêu tiền. Tôi muốn sống, nên một hạt gạo cũng không thể để phí.
Có người hỏi tôi: “Con bé Trần Nguyệt, chẳng phải cháu về nhà họ hàng rồi sao? Sao lại quay về đây?”
Tôi không nói gì, có người biết chút chuyện trong nhà liền bắt đầu kể cho mọi người nghe chuyện tôi ở nhà cô, cậu phải làm bao nhiêu việc, còn bị đánh. Mọi người ai nấy đều thở dài tiếc thương, nói tôi thật đáng thương, chửi cô và cậu tôi không xứng làm người. Nhưng cũng có người bắt đầu thấy tôi đang xâm phạm “lãnh địa” của họ.
“Họ nói vậy cũng đúng, nhà này chẳng phải là nhà máy cấp cho công nhân sao? Mẹ con bé Trần Nguyệt đâu còn làm ở nhà máy nữa, sao nó có thể ở không trong căn nhà này được?”
“Phải đấy, hai vạn tệ tiền bồi thường, cũng chẳng có ai chia cho chúng ta đồng nào.”
“Với lại, con bé còn nhỏ như thế, lỡ mà xảy ra chuyện gì ở đây, đến lúc đó thì ai chịu trách nhiệm?”
Nói rồi, họ định đưa tôi đến ủy ban khu phố. Tôi không muốn đi. Đến đó thì ngoài việc bị gửi trả về nhà cô cậu, tôi chỉ còn đường bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Tôi bám chặt khung cửa, ngón tay cắm đầy dằm gỗ, đau thấu tim gan nhưng không dám buông tay. Tôi vừa khóc vừa van xin họ hãy coi như chưa từng thấy tôi. Nhưng họ không chịu, nói: “Ngoan nào, Trần Nguyệt, nhà này là nhà công, không còn là của cháu nữa, cháu không có quyền ở đây.”
Tôi nghe hiểu rồi. Nói trắng ra, họ nhắm vào căn nhà này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=5]
Bao lâu nay chẳng ai dọn vào, chẳng qua là vì còn đang tranh giành chưa xong.
Con người khi đối mặt với nguy hiểm thường bộc phát bản năng sinh tồn ngoài sức tưởng tượng, huống chi tôi còn nhỏ, xương mềm, nên bọn họ không thể lôi tôi đi được.
Nửa đêm, có người đi tìm lãnh đạo nhà máy, có người báo cảnh sát. Mọi người chen chúc trong căn phòng khách nhỏ hẹp để đòi một lời giải thích. Họ muốn đưa tôi về nhà cậu. Tôi vén tay áo lên, để lộ vết thương đã đóng vảy trên tay.
Tôi quỳ xuống cầu xin họ, xin họ cho tôi một con đường sống. Tiếc là tôi còn quá nhỏ, chưa hiểu câu nói “tiền bạc làm mờ lòng người”.
Hàng xóm xung quanh chỉ lo tranh giành quyền sở hữu căn nhà với nhà máy, ai nấy muốn xin cho người nhà mình một chỗ làm, chẳng ai quan tâm sống chết của tôi.
Dì Chu đã xuất hiện đúng vào lúc đó.
Bà ấy mặc một chiếc áo sơ mi rộng, quần bò ống loe, tóc dài uốn xoăn thành sóng, đeo một chiếc băng đô cùng màu với áo. Bà ấy vừa đến, mọi người liền im bặt.
Dì Chu là người đặc biệt trong khu tập thể, chẳng ai từng gặp cha mẹ hay người thân của bà ấy, hơn hai mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, tối nào cũng ra ngoài nhảy múa. Ban đầu dì Chu cũng là công nhân bình thường, nhưng bà ấy dùng tiền lương tiết kiệm để học lớp ban đêm, thi đỗ vào làm văn phòng, từ đó không phải làm ca đêm nữa, trở thành người duy nhất trong khu nhà được gọi là “lãnh đạo”.
Bà ấy rất đẹp, nghe nói mỗi khi có khách hay đối tác đến là bà ấy được giao tiếp đón. Vì vậy, bà ấy rất có uy tín với cấp trên. Hồi nhỏ, mỗi lần thấy bà ấy, tôi đều đứng ngây ra nhìn. Bà ấy thật đẹp, khác hẳn với những phụ nữ mặc quần áo vá chằng vá đụp, xám xịt tẻ nhạt quanh đây.
Tôi ngưỡng mộ bà ấy, dù chẳng biết là vì điều gì. Sau này mới hiểu, tôi ngưỡng mộ sự tự do và dám sống thật với mình của dì Chu. Chỉ là mỗi lần thấy tôi nhìn dì Chu với ánh mắt tò mò, mẹ tôi đều đánh tôi một trận.
“Trẻ con không lo học điều hay, lại học đòi làm hồ ly tinh!”
“Suốt ngày chỉ nhìn mông người ta, không muốn dùng mắt nữa thì móc ra luôn đi, cái đồ xúi quẩy!”
Tôi biết mẹ tôi đang chỉ cay dâu mắng cây hòe, thật ra là vì bố tôi suốt ngày ngắm mông người khác, còn đánh giá xem người ta có thể sinh con trai không.
Mỗi lần thấy dì Chu, bố tôi lại cười cợt lả lơi đến bắt chuyện, miệng toàn nói mấy câu tục tĩu. Mẹ tôi đã thấy vài lần, sau lưng thì nguyền rủa dì Chu là hồ ly, là con đĩ, là đồ lẳng lơ. Chỉ là tôi không hiểu, rõ ràng dì Chu chưa bao giờ để mắt hay đáp lời bố tôi, vậy mà mẹ tôi không mắng bố, lại đổ hết lỗi lên đầu dì Chu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận