Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuế tuế hữu kim triêu

Chương 16

Ngày cập nhật : 2025-06-15 22:11:15
Sau khi vào đại học, mỗi khi có kỳ nghỉ, tôi lại cùng các bạn đến những vùng nghèo khó để dạy học tình nguyện. Trường nữ sinh của dì Chu cũng đã mở rộng ra khắp nơi, vì thế bà ấy lại có thêm một danh xưng mới — nhà từ thiện.

Năm hai đại học, cha mẹ ruột của dì Chu tìm đến. Hai ông bà già lưng còng, yêu cầu dì Chu giao lại công ty cho em trai bà ấy. Bà ấy không để ý đến họ, bảo vệ lập tức mời hai người ra ngoài. Nhưng dì Chu lại chủ động liên lạc với gia đình trưởng thôn cũ, muốn đón họ lên thành phố sinh sống. Thế nhưng vị trưởng thôn từ chối. Ông ấy chỉ xin bà ấy cho hai đứa cháu nội được đến công ty học việc. Trước khi dì Chu kịp lên tiếng, ông ấy đã nói:

“Cô cứ dạy dỗ chúng, nếu chúng không chịu học hành tử tế, hoặc tâm tính không tốt mà phạm sai lầm, cô cứ đuổi về, tôi sẽ dạy lại.”

Gia phong nhà trưởng thôn thật sự rất tốt. Sau khi hai người cháu vào công ty, làm việc cần cù chăm chỉ, chẳng bao lâu đã được thăng làm tổ trưởng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tue-tue-huu-kim-trieu&chuong=16]


Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi quay về chính ngôi trường từng học, trở thành một giáo viên.

Năm 45 tuổi, dì Chu quyết định kết hôn. Người kết hôn với bà ấy là vị cảnh sát đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều năm về trước, nay đã là người đứng đầu Sở Công an, tên là Lâm Thanh Tùng.

Con người ông ấy đúng như cái tên, ngay thẳng chính trực như cây tùng, khiến người khác cảm thấy an toàn. Từ nhiều năm trước, tôi đã biết chú Lâm thích mẹ tôi. Mỗi lần gặp mẹ tôi, ông ấy đều nói chuyện lắp bắp, mặt đỏ đến tận cổ. Thời điểm mẹ tôi nhập viện, ngày nào ông ấy cũng bận rộn chạy đi chạy lại, còn âm thầm bảo vệ tôi mỗi khi tôi ra vào bệnh viện. Sau khi mẹ tôi xuất viện, ông ấy vẫn thường tranh thủ thời gian rảnh đến quanh quẩn gần cửa hàng để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con tôi.

Chỉ là, ông ấy còn chưa kịp tỏ tình thì sự nghiệp của mẹ tôi đã bắt đầu khởi sắc mạnh mẽ. Thấy mẹ tôi ngày càng bận rộn, ngày càng xuất sắc, ông ấy chỉ dám lặng lẽ dõi theo từ xa.

Khi mẹ tôi nói với người mai mối rằng bà ấy không muốn tìm đàn ông nữa, ông ấy càng thu lại tâm tư, lặng lẽ ở bên cạnh, chỉ sợ mẹ tôi phát hiện ra rồi lại đuổi ông ấy đi. Nghe nói lần này là do mẹ tôi không nhịn nổi nữa, chủ động phá vỡ lớp màn mỏng kia.

Ngày cưới, chú Lâm ôm lấy mẹ tôi mà khóc như một đứa trẻ. Ông ấy nói:
“Vợ à, những năm qua em đã vất vả rồi. Sau này anh nhất định sẽ yêu thương em thật tốt.”

Chú Lâm nói được làm được. Sau khi kết hôn, mấy chục năm trời ông ấy luôn nâng niu mẹ tôi như trẻ con mà cưng chiều. Ở bên ngoài, mẹ tôi là tổng giám đốc Chu mạnh mẽ quyết đoán. Về đến nhà, mẹ tôi là “tổ tông” cần người dỗ dành yêu chiều.

Cứ như thế, họ nương tựa vào nhau, cùng đi hết quãng đời còn lại trong bình yên và hạnh phúc.

Bình Luận

0 Thảo luận