Bầu không khí trầm lặng và căng thẳng bao trùm.
Hạ Vị Minh bước tới, nói với Tô Nại:
"Em đưa anh ấy về nghỉ trước đi. Hạ Ai tôi sẽ bảo bác sĩ chăm sóc. Với nam thú hệ săn mồi, ra chiến trường là bản năng, mấy vết thương này chẳng đáng gì đâu, em đừng lo."
Tô Nại thấy cách sắp xếp này hợp lý, khẽ xoa đầu Hạ Ai, giọng nhẹ nhàng:
"Lúc nãy cảm ơn cậu. Nghe lời bác sĩ điều trị cho tốt nhé, lúc rảnh tôi sẽ qua thăm."
Chỉ vì vài lời dịu dàng ấy, đôi mắt tự ti nhạy cảm của Hạ Ai lập tức sáng lên, cậu ngoan ngoãn gật đầu:
"Tôi biết rồi, chị Tô Nại."
Tô Nại khẽ mỉm cười, nắm tay Minh Thương kéo đi về khu ký túc của mình.
Cảnh Hạ Ai liều mạng bảo vệ cô khi nãy khiến cô thật sự cảm động, nhưng con người ta luôn có xu hướng tin tưởng vào người mình thân thuộc và dựa dẫm hơn.
Huống chi, nhìn Minh Thương hiện tại -- chỉ cần không nghỉ ngơi ngay, e rằng cơ thể anh sẽ sụp đổ mất.
Cô không biết rằng khi bị cô kéo đi, ánh mắt Minh Thương vẫn lạnh lẽo quét về phía hai chú cháu kia.
Một nam thú, đối với những kẻ có ý với bạn lữ tương lai của mình, luôn cực kỳ nhạy cảm.
Trực giác của anh nói cho anh biết -- hai người đó, đều có lòng dạ khác thường với Tô Nại.
Vào đến phòng, Tô Nại kiểm tra qua vết thương khắp người anh, cau mày:
"Anh cởi áo ra đi, em đi lấy thuốc băng bó. Máu chảy thế này, để lâu sẽ dính vào vết thương, khó xử lý lắm."
Cô giả vờ mở tủ góc phòng, nhưng thật ra kín đáo lấy hộp y tế từ không gian trên cổ tay.
Khi quay lại, cô phát hiện Minh Thương vẫn đứng yên, không hề động.
Tô Nại ngạc nhiên:
"Sao anh chưa cởi?"
Minh Thương vốn là người điềm tĩnh, trầm ổn, nhưng qua nét mặt thoáng cứng ngắc của anh, cô lại thấy được chút lúng túng hiếm có.
Ann hắng giọng, rồi trong ánh mắt dò xét của cô, kéo cổ áo lên, chậm rãi cởi ra.
Thân hình màu đồng rắn chắc hiện ra dưới ánh sáng -- cơ ngực, cơ bụng xếp thành từng khối rõ ràng, dù không cố gồng vẫn toát ra khí thế mạnh mẽ của nam thú săn mồi.
Vết thương trước ngực anh không ít, vài đường máu loang dài, nhưng lưng mới là thảm nhất -- từng mảng bầm tím, trầy xước, nhìn thôi cũng thấy đau.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, Tô Nại thành thạo lấy kim chỉ khâu những vết rách sâu, sau đó bôi thuốc, quấn băng, động tác nhanh gọn, chuyên nghiệp.
Nếu anh hỏi cô học ở đâu, cô cũng không biết trả lời thế nào -- cô chẳng nhớ được vì sao mình lại biết những kỹ năng ấy.
Nhưng Minh Thương chưa từng ép cô nói về quá khứ.
Anh chỉ yên lặng, dịu dàng, để cô làm mọi thứ cho mình.
Xong xuôi phần trên, cô khẽ thở ra, rồi nói tiếp:
"Cởi cả quần ra đi."
Minh Thương, đang dần quen với hơi thở của cô bên cạnh, lập tức khựng lại.
Bàn tay to đặt lên thắt lưng, do dự thật lâu mới nói nhỏ, giọng khàn đi:
"...Nại Nại, hay là... để anh tự làm thì hơn."
Thấy anh lúng túng, Tô Nại lập tức hiểu ra -- bật cười khẽ.
Cô vốn tập trung chữa thương, hoàn toàn không nghĩ gì khác.
Giờ nhìn phản ứng ấy, cô lại cố tình trêu, ghé sát tai anh, thổi nhẹ một hơi:
"Sao vậy? Anh chê em xử lý không khéo à?"
Toàn thân Minh Thương run lên, định giải thích thì nghe cô nói tiếp, giọng pha chút tiếc nuối:
"Anh gầy đi nhiều quá rồi, ngay cả ngực cũng nhỏ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=62]
Để em xem cơ bụng có giảm không nào."
Nói rồi, cô tự nhiên đưa tay sờ thử.
Tai Minh Thương nóng bừng, ánh mắt vô thức nhìn xuống cơ thể mình, giọng trầm khàn:
"Xin lỗi... Quả thật anh không để ý. Em thích dáng trước kia sao? Anh sẽ cố giữ lại."
Thật ra, anh thấy mình chẳng khác mấy so với trước.
Chỉ là do thời gian qua vì lo lắng cho cô mà sút cân ít nhiều.
Nhưng nghe cô nói vậy, trong lòng anh vẫn thấy dao động - cạnh cô giờ có nhiều nam thú khác, anh không thể không để tâm.
"Ừm, vậy thì cởi quần ra cho em kiểm tra nốt."
Giọnh nói của cô vang lên nhẹ hẫng bên tai, hoàn toàn tự nhiên.
Minh Thương khựng lại, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên.
Anh muốn xác nhận xem cô có đang đùa không -- nhưng đôi mắt trong sáng ấy chỉ đang ngây thơ nhìn lại anh, chờ đợi, vô tội, nghiêm túc đến lạ.
Giọng anh khàn đi, lúng túng hiếm thấy:
"Nại Nại, những chỗ khác... sẽ không nhỏ đi đâu."
Câu nói mang theo sự thật sinh học -- từ khi trưởng thành, cơ thể nam thú đã cố định,
không thể vì giảm cân mà "nhỏ" lại được.
Đối với các nữ thú, cảm giác trong giao phối rất được coi trọng.
Nam thú hệ săn mồi trời sinh thân thể mạnh mẽ,
dù đôi khi thô bạo, nhưng về sức bền và kích thước, nam thú ăn cỏ hoàn toàn không thể so sánh.
Còn anh -- là Bắc xám lang cấp SSS.
Càng không có gì để nghi ngờ.
Vậy mà cô lại muốn "kiểm tra"?
Cô không tin anh sao?
Không phải là anh không dám cho cô xem.
Chỉ là -- họ vẫn chưa chính thức kết đôi.
Làm vậy... thật sự không đúng mực.
Dù trước kia... cô từng như thế.
Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, đôi mắt đen lay láy long lanh, chờ đợi.
"...Được rồi."
Minh Thương hít sâu một hơi, ngực phập phồng theo nhịp thở nặng nề, khuôn mặt toát lên vẻ kiên định như chuẩn bị ra trận, bàn tay to bắt đầu tháo thắt lưng.
Dù sao anh cũng đã nhận định cô là của mình.
Sớm muộn gì cũng thế... sớm một chút cũng không sao.
Ngay khi thắt lưng sắp được mở ra, bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ, lười biếng mà ngọt ngào.
Tô Nại rời khỏi người anh, ngồi đối diện, nhẹ nhàng nâng một chân anh đặt lên đùi mình,
dùng kéo cắt dọc ống quần, đến phần vết thương, rồi chớp mắt, cười tủm tỉm:
"Em nói là kiểm tra vết thương ở chân. Anh định cho em xem cái gì thế?"
Một lớp đỏ mờ thoáng hiện trên gương mặt nghiêm túc của Minh Thương.
Nhận ra mình hiểu lầm, anh vừa tức vừa bất lực:
"Nại Nại... em cố ý trêu anh."
Tô Nại nhướng mày, bàn tay vẫn bôi thuốc, quấn băng thành thục, giọng mang theo nụ cười:
"Ngài quân soái à, không phải cái gì cũng nên cho người khác xem đâu, không khéo lại bị thiệt đấy."
Ánh mắt Minh Thương dịu xuống, giọng khàn trầm nhưng ấm áp:
"Anh đâu có cho ai khác xem. Chỉ có em thôi, Nại Nại. Được ở bên em thế này... đã đủ rồi."
Đủ lắm rồi.
Lần này, anh sẽ không để cô rời xa thêm một lần nào nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận