Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 13: Thiếu niên Hắc báo, nguy hiểm

Ngày cập nhật : 2025-09-16 13:59:35
"Ừm, biết chứ." Minh Thương nhắm mắt đáp: "Đó là một đấu trường ở thành phố giao dịch ngầm. Quy tắc ở đó cực kỳ tàn bạo, người tham gia thường phải đấu một chọi nhiều, thậm chí chiến theo kiểu thay phiên. Cuối cùng chỉ cần sống sót mới tính là thắng, nhưng rất ít ai có thể sống mà đi ra từ đó."
"Cho dù sống sót, cũng có khả năng lớn sẽ tàn phế. Tham gia đều là đám không cần mạng, chỉ cần tiền."
"Vì sao em lại hỏi chuyện này?" Sói xám bỗng tỉnh táo thêm mấy phần.
Tô Nại nói: "Không có gì, em chỉ thấy trên tinh não có tin tức về Tu La Đài, nên tò mò thôi."
Nghe vậy, sói xám ôm lấy cô mới yên lòng, còn dặn dò như nhắc trẻ con: "Thành phố giao dịch ngầm toàn chuyện đen tối, kẻ lui tới chẳng ai tốt đẹp gì. Em tuyệt đối đừng tới gần. Mấy hôm nay ban ngày anh không ở nhà, em ra ngoài cũng phải dẫn theo binh lính, được không?"
"Ừ." Tô Nại gật đầu.
Minh Thương hơi áy náy: "Xin lỗi, Nại Nại, anh không phải một người giám hộ đủ tư cách. Sau này nhất định anh sẽ dành thêm nhiều thời gian để ở bên em."
Một nam thú chu đáo lẽ ra phải bỏ ra nhiều thời gian chăm sóc nữ thú của mình, vun đắp tình cảm giữa hai bên. Anh đã cố gắng xử lý công việc nhanh nhất, nhưng ban ngày vẫn quá bận.
Tô Nại vươn tay xoa đầu anh, dịu dàng nói: "Anh làm rất tốt rồi mà."
Buổi tối về làm gối ôm cho cô, ban ngày lại để cô có tự do. Đối với cô, kiểu ở chung thế này thực sự không tệ.
Đúng lúc này, tinh não của Minh Thương reo chuông báo thức. Anh tiếc nuối đứng dậy sửa soạn để ra ngoài, trước khi đi còn cúi giọng dịu dàng: "Ngày mai chuyên gia dinh dưỡng mới tới, hôm nay tạm thời em vẫn phải uống dịch dinh dưỡng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=13]

Anh sẽ cố gắng về sớm."
"Được." Tô Nại nghĩ một lát, rồi chủ động ôm lấy anh một cái.
Dù sao, tối qua vị thú nhân này cũng làm gối ôm cho cô cả đêm. Nếu bây giờ làm như không có chuyện gì thì cô lại cảm thấy giống hệt loại người "mặc quần xong liền phủi mông bỏ đi".
Trái tim Minh Thương mềm nhũn thành một vũng nước: "Chờ anh về nhé."
"Ừ."
Cửa phòng khép lại. Vừa bước ra ngoài, khí thế quanh người anh lập tức thay đổi. Tầm mắt lạnh lẽo quét qua đội quân đang đứng gác ngoài biệt thự: "Bảo vệ cô ấy thật kỹ. Nếu xảy ra bất kỳ sơ suất nào, xử bắn."
"Rõ!"
Bên trong biệt thự.
Không còn ai khác, khí chất Tô Nại liền trở nên vô cùng bình tĩnh, thậm chí có chút lười nhác.
Cô mở tinh não.
Trận đấu trên võ đài là hôm nay, còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu.
Có đi hay không?
Đi thôi. Dù sao cô vẫn chưa hiểu rõ thế giới này, ra ngoài thêm một chuyến, có khi lại nhặt được manh mối.
Hơn nữa, cô cũng muốn xem thử, kẻ gửi thư mời đến cho mình, ẩn trong thành phố giao dịch ngầm, rốt cuộc đang toan tính điều gì.
Nghĩ vậy, Tô Nại nhanh gọn thay lại bộ đồ lần trước ra ngoài, đội mũ che kín. Liếc ra ngoài cửa sổ, thấy quân đội bao quanh biệt thự.
Cô tung người nhảy lên mái nhà, thân hình nhỏ nhắn khéo léo tránh né tầm mắt lính gác. Sau khi quan sát, cô chọn lối ra bị lơ là canh gác nhất, nhanh như chớp lẻn ra khỏi biệt thự.
Lần này cô cẩn thận hơn, đã tra tuyến đường trên tinh não từ trước. Một tiếng sau, cô đã đứng trước cửa Tu La Đài.
Trận đấu hôm nay dường như vô cùng náo nhiệt. Bên trong là một võ đài khổng lồ được bao kín hoàn toàn bằng lưới sắt.
So với gọi là võ đài, phải nói chính xác hơn: đó là một trường đấu thú.
Tô Nại thậm chí còn thấy rõ dưới nền đất có những vết máu khô đen, trên lưới sắt vẫn dính những mảnh thịt vụn chẳng biết thuộc về loài thú nào.
Ngay lúc này, ở cổng đấu trường, hơn chục gã đàn ông cao lớn đứng chắn, ai nấy thân hình vạm vỡ, cao hơn hai mét, giống hệt từng tòa núi thịt. Chỉ cần nhìn những vết thương chằng chịt cùng cơ bắp trên người họ, đã đủ hiểu chẳng ai dễ trêu chọc.
Đúng lúc ấy, có kẻ cất giọng bên cạnh:
"Nghe nói lần này người tham gia là một báo đen chưa thành niên."
"Chưa thành niên? Đùa cái gì thế, nó tới để chịu chết à?"
"Thế mới có nhiều người tham gia khiêu chiến! Giết chết thằng nhóc báo đen đó, là đến lượt chia tiền rồi!"
Quy tắc ở Tu La Trường: một người tham gia, đối mặt với bất kỳ kẻ nào muốn lên võ đài khiêu chiến. Bọn khiêu chiến có thể liên thủ cùng nhau, chỉ cần giết chết người tham gia thì tính thắng. Còn người tham gia bắt buộc phải giết sạch toàn bộ khiêu chiến, mới có thể lấy được tiền thưởng.
Nói thẳng ra, thiếu niên báo đen kia sẽ phải một chọi hơn mười nam thú trưởng thành, vừa giết hết bọn chúng, vừa phải sống sót thì mới nhận được tiền.
Mà đám khiêu chiến tối thiểu đều là nam thú cấp A, thậm chí trong đó còn có cả nam thú cấp S.
Quy tắc tàn bạo đến mức gần như không chừa đường sống cho cậu.
Tô Nại đảo mắt nhìn qua bọn khiêu chiến, sau đó đối chiếu với thư mời, bước đến hàng ghế VIP trên tầng hai.
Chỗ này nhìn từ trên xuống chính diện võ đài, vị trí rất tốt. Nhưng cô để ý thấy trong phòng này có gắn camera theo dõi.
Tiếng trống vang lên.
Từ tầm nhìn của Tô Nại, cô thấy một thiếu niên tóc đen chậm rãi bước vào võ đài.
Bóng dáng cậu trong sân đấu khổng lồ trở nên vô cùng đơn độc. Dù khán giả và đám khiêu chiến đều bật cười nhạo báng, thương hại, nhưng cả người cậu vẫn bình tĩnh đến lạ.
Trọng tài uể oải tuyên bố:
"Hôm nay, kẻ tham gia chính là một tên không biết lượng sức mình! Hắn chưa đủ mười bảy tuổi, còn chưa có tư cách kiểm tra cấp bậc. Trong khi đối thủ của hắn, có mười hai nam thú cấp A và hai nam thú cấp S! Hắn--chết chắc rồi!"
"Ha ha ha ha!" Tiếng cười châm chọc từ khán giả bùng nổ.
Hạ Ai chậm rãi ngẩng đầu. Trong ánh mắt đen tuyền dưới mái tóc, ánh lên một tia sáng âm u.
Cậu biết hôm nay mình lành ít dữ nhiều. Nhưng cho dù không thành người tham gia, vài ngày nữa đến kỳ phát tình, cậu cũng sẽ không thoát khỏi cái chết. Đánh cược một phen đi. Vạn nhất sống sót, cậu sẽ có tiền mua thuốc ức chế, còn có thể mua dịch sinh mệnh cho cha.
Hơn mười gã khổng lồ lần lượt bao vây cậu. Trận chiến bất công tàn khốc sắp sửa bùng nổ.
Hạ Ai lao đi với tốc độ cực nhanh, gần như không hề do dự, trực tiếp hóa thành hình thú Hắc báo, dùng trạng thái mạnh nhất để ứng chiến.
Thân ảnh đen bóng hóa thành tàn ảnh di chuyển liên tục trên lưới sắt của võ đài. Móng vuốt sắc bén vung ra, chỉ trong chốc lát, cậu đã hạ gục được hai nam thú cấp A!
Khán giả bên ngoài đồng loạt kêu lên kinh ngạc:
"Thấy chưa! Tôi đã nói thằng nhóc này không đơn giản. Đã được chọn làm người tham gia, chắc chắn phải có thực lực. Đợi đến khi nó trưởng thành, rất có thể sẽ là nam thú cấp S!"
"Xì, lợi hại thì sao? Trên sân còn có hai nam thú cấp S đấy! Hôm nay nó chắc chắn phải chết!"
Tô Nại chống cằm, khẽ bĩu môi đầy hứng thú quan sát.
Đây là lần đầu tiên cô thấy tận mắt cảnh nam thú chiến đấu, lại còn là một chọi nhiều, dữ dội như vậy. Quả thật, con báo đen này không tệ, cũng coi như không uổng công lần trước cô cứu nó.
Trong khi đó, ở phía sau camera giám sát.
Trong một văn phòng u ám, đôi mắt sâu thẳm của Lý Thâm nhìn chằm chằm hình ảnh cô gái đội mũ, tư thế thảnh thơi chống cằm trên màn hình. Trong đáy mắt hắn thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.
Một nữ thú, không chỉ không sợ cảnh máu me tàn bạo, mà còn trông như thể... có chút hứng thú?
Thú vị thật.

Bình Luận

0 Thảo luận