Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 12: Đóa hoa ảo giác

Ngày cập nhật : 2025-09-16 13:59:35
Thân hình của Minh Thương đột nhiên khựng lại, sắc mặt thoáng tái đi, trong lòng chỉ muốn tóm lấy Tô Khắc Lợi lôi về mà đánh cho một trận.
Đám thú ăn cỏ quả nhiên vô liêm sỉ!
Vô liêm sỉ hết chỗ nói!
Trong thế giới liên tinh, sự cạnh tranh giành quyền phối ngẫu của nam thú vô cùng khốc liệt, nhất là những con thú ăn cỏ tâm tư tinh tế. Vì để lấy lòng nữ thú, chúng chẳng biết xấu hổ là gì. Minh Thương đoán trước được Tô Khắc Lợi sẽ tỏ tình với Tô Nại, nhưng không ngờ đối phương lại lôi chuyện "phối ngẫu" ra nói thẳng như vậy!
Tất nhiên anh cũng biết, để giành được tình cảm của nữ thú, rất nhiều nam thú từ nhỏ đã học cách lấy lòng họ, thậm chí ngay cả chuyện phối ngẫu cũng có thầy hướng dẫn kinh nghiệm dạy tỉ mỉ, để chúng biết cách phục vụ nữ thú thế nào. Nhờ thế, chúng có thêm cơ hội thân cận, vừa tránh được nguy hiểm khi phát tình, vừa tăng khả năng để nữ thú sẵn lòng mang thai con của mình.
Nhưng anh không thuộc về số đó.
Đối với việc cầu phối, anh chưa từng đặt nhiều tâm tư. Từ nhỏ, anh đã say mê nghiên cứu chiến đấu và chiến lược quân sự. Ngược lại, trong môn học "hầu hạ nữ thú", anh toàn qua loa cho đủ điểm, chỉ để dành sức cho rèn luyện quân sự và thể năng. Ngay cả sau khi trưởng thành, mỗi kỳ phát tình anh đều dùng thuốc ức chế, gần như chẳng biết gì về kỹ thuật, cũng không có chút kinh nghiệm nào.
Nhưng lúc này, cảm giác nguy cơ lại lớn chưa từng có.
Giống như Tô Khắc Lợi hiểu rõ ưu thế của mình, Minh Thương cũng biết rõ điểm yếu của bản thân trong việc giành quyền phối ngẫu:
Anh không có vẻ ngoài "ngoan ngoãn, vô hại" như thú ăn cỏ, cũng chẳng có bản tính khéo léo lấy lòng người ta như chúng.
Anh có thể học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=12]

Nếu sau này người anh muốn hầu hạ chính là Tô Nại, anh nhất định sẽ bắt đầu học từ bây giờ, cố gắng hết sức... chỉ sợ cô không cho anh cơ hội kiên nhẫn đó.
Minh Thương nhìn Tô Nại đang ngồi trên sofa, chậm rãi nắm lấy tay cô, rồi từ từ ngồi xuống, nửa quỳ, đặt mình ở vị trí thấp trước mặt cô, khàn giọng hỏi:
"Em... thích hắn sao?"
Anh dịu dàng hôn lên mu bàn tay của Tô Nại, dáng vẻ giống như một người dâng hiến, giọng nam trầm khàn khàn đầy từ tính:
"Hay là, anh muốn hỏi... em thích kiểu nam thú nào? Không phải chỉ hắn mới biết kỹ thuật phối ngẫu đâu... anh cũng có thể, hết sức làm em hài lòng."
Tô Nại thật sự hơi kinh ngạc.
Trong mắt cô, Minh Thương luôn là hình tượng trưởng thành, chính trực. Anh mà thốt ra lời trần trụi như vậy, chắc chắn phải rất khó khăn.
Một tia hứng thú lướt qua đáy mắt, cô chống cằm, nghiêng đầu hỏi lại:
"Thế anh định làm sao để lấy lòng em?"
Cổ họng Minh Thương chuyển động:
"Anh... chúng ta chưa kết bạn đời, anh sợ vượt quá sẽ mạo phạm em. Nhưng..."
Ánh mắt sâu thẳm của anh bùng lên ngọn lửa nóng bỏng khác thường. Mới qua kỳ phát tình chưa lâu, lúc này vốn là giai đoạn nguy hiểm nhất, huống chi Tô Nại còn ở ngay bên cạnh. Dục vọng trong cơ thể anh chỉ chực bùng phát, nhưng anh vẫn kiềm chế, kéo tay cô đặt lên trái tim đang đập dữ dội của mình, trao quyền chủ động cho cô, giọng khàn run run:
"Anh là của em. Chỉ cần là yêu cầu của em, anh đều sẽ đáp ứng."
Tô Nại cảm nhận rõ trái tim rộn ràng dưới lòng bàn tay mình.
Nhịp tim ấy đập quá mạnh mẽ, thêm nữa... cơ ngực của anh quá hoàn hảo. Qua lớp áo mỏng, vẫn có thể cảm nhận rõ sự rắn chắc và nhiệt độ nóng rực. Không khí lập tức trở nên mờ ám. Ai có thể từ chối một người đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ bắp đầy đặn, ngoại hình sắc lạnh mà lúc này lại tình nguyện cúi thấp, nguyện ý quỳ trước mặt mình chứ?
Ở thế giới trước kia, hình mẫu này chắc chắn là "tổng tài bá đạo" hàng đầu. Nhưng giờ, anh lại mang một sự đối lập rõ rệt, dịu dàng, hạ thấp, cầu mong cô thương xót.
... Cô thật sự muốn vươn tay bóp thử cơ ngực của anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Tô Nại khẽ ho, rút tay về.
Ánh mắt Minh Thương tối đi, thoáng thất vọng, đứng dậy:
"Xin lỗi... anh làm em khó chịu sao?"
Anh tự hỏi, có phải mình quá vội vàng, hay... là cô vốn không thích kiểu nam thú như anh?
Bao nhiêu năm giữ mình, đây là lần đầu anh chủ động đến gần, vậy mà lại thất bại thế này.
Chẳng lẽ, anh thực sự không thể so được với thú ăn cỏ khéo nịnh hót?
Tô Nại nhìn ra sự u ám trong cảm xúc của anh. Cô đứng lên ghế sofa, vươn tay xoa nhẹ mái tóc anh:
"Lúc nãy, anh bảo em muốn gì, anh cũng sẽ đáp ứng đúng không?"
Sợ cô ngã, Minh Thương theo phản xạ đặt tay giữ eo cô. Cảm giác mềm mại, ấm áp nơi lòng bàn tay khiến anh giật mình, vội thu tay, chỉ để khoảng không bảo hộ. Giọng trầm khàn, vô thức mang theo vẻ gợi cảm:
"Đúng. Bất cứ điều gì em muốn, anh đều sẽ làm."
Khóe mắt Tô Nại ánh lên tia gian xảo:
"Thế thì... em buồn ngủ rồi, anh có thể biến về thú hình, ngủ cùng em không?"
Minh Thương khựng lại, ánh mắt chợt lóe vẻ né tránh. Nhưng rồi anh ôm eo cô, giọng khàn khàn:
"Được."
Anh bế cô lên giường, biến thành một con sói xám khổng lồ, ngoan ngoãn nằm sát bên, còn dùng đuôi quấn lấy cô.
Thật ra anh là một nam thú rất bảo thủ. Trong quan niệm của anh, khi chưa kết bạn đời thì không thể nằm chung giường với nữ thú. Thú hình hay nhân hình vốn không khác biệt. Nhất là khi người nằm bên cạnh là Tô Nại, anh rất sợ bản thân không kìm được tình cảm. Nhưng đồng thời, anh lại mong chờ được gần gũi với cô, mong chờ bất cứ cơ hội nào để rút ngắn khoảng cách.
Tô Nại chủ động chui vào lồng ngực sói xám, cọ vào lớp lông mềm mại, một tay còn nghịch đôi tai sói:
"Có một chiếc gối ôm to bự, vừa an toàn vừa ấm áp, đúng là hạnh phúc. Thế nên, từ giờ anh tự giác mỗi ngày đều phải ngủ cùng em, hiểu chưa?"
"Ừ."
Giọng nói mềm mại của cô lọt vào tai Minh Thương khiến anh vừa ngượng vừa tê dại. Cảm giác mất mát ban nãy lập tức biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng khó tả.
Anh không hề hay biết, trong lòng bàn tay Tô Nại đã giấu mấy sợi lông bạc xám. Cô lén thu chúng vào không gian trên cổ tay.
Lông sói của Minh Thương vốn rất chắc, khó mà rụng được. May là anh không hề phòng bị với cô. Sau này, cô có thể dùng máy móc trong không gian phân tích thử, biết đâu sẽ tìm ra manh mối về tuổi thọ.
Dĩ nhiên, ngoài chuyện đó, việc được ôm một "sói bông khổng lồ" để ngủ thật sự cũng rất dễ chịu. Câu nói vừa rồi của cô không hề trái lòng chút nào.

Ngày hôm sau.
Tô Nại bị tiếng nhắc nhở từ tinh não đánh thức.
Lạ thật, từ lúc chính phủ phát tinh não đến giờ, cô chưa từng thêm bạn bè nào, sao lại có thư mới?
Mở ra xem, hiện lên một biểu tượng đen trầm, bên trên là hoa văn con rắn vàng. Dưới biểu tượng có hàng chữ nhỏ:
["Thành phố ngầm Sâm Địa - Sàn đấu Sinh Tử Tu La Đài (vé VIP khán đài)."
Người tham chiến: Hạ Ai, 17 tuổi, thú hình Hắc Báo.]
Hạ Ai?
Tô Nại không quen cái tên này, nhưng nhìn thấy hai chữ "hắc báo", cô lập tức nhớ tới chàng thiếu niên báo đen mà mình từng cứu.
Là cậu ta sao?
Một đấu trường mang cái tên "Tu La", "sinh tử", vừa nghe đã biết chẳng lành.
Nhưng tại sao... thư mời này lại gửi cho cô?
Cô chỉ từng cứu báo đen đó một lần, đâu có nghĩa là cô muốn nhúng tay vào chuyện của người khác.
Một bàn chân sói to bỗng vòng qua eo, kéo cô vào lồng ngực ấm áp. Đầu sói tự nhiên gác lên mái tóc cô.
Tô Nại vùi tay vào bộ lông xám dày, hỏi khẽ:
"Minh Thương, anh có biết Tu La Đài không?"

Bình Luận

0 Thảo luận