Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống vang lên:
[Giá trị động tình của nam thú hiện tại: 29%.]
Tô Nại đứng phía sau Hạ Vị Minh, khẽ nghiêng đầu.
Không phải vị công tước luôn trầm ổn lạnh nhạt kia sao? Sao bây giờ lại lúng túng hốt hoảng như thế, còn lộ ra chút dễ thương khác hẳn thường ngày?
Khóe môi dưới vành mũ của cô cong lên, mang theo vài phần ác ý. Cô không nói gì, lặng lẽ bước lại gần sau lưng hắn.
Cô cố ý bước thật nhẹ, nhưng Hạ Vị Minh vốn mang huyết mạch báo đen, trời sinh đã nhạy cảm với những động tĩnh xung quanh. Cho dù cô không che giấu, hắn cũng dễ dàng phát giác.
Vì thế, tấm lưng to lớn đang lục lọi đồ đạc bỗng cứng ngắc. Đồ trong phòng vốn chẳng nhiều, hắn lại có thói quen giữ gìn ngăn nắp, thế mà lúc này vì cảnh giác, động tác trở nên máy móc, đồ đạc bị lục tung, cả người căng thẳng đầy đề phòng.
Khoảng cách giữa cô và hắn giờ chỉ còn vài phân. Chỉ cần hắn quay lại một chút thôi là sẽ chạm phải cô. Nhưng Tô Nại chắc chắn rằng, với phản ứng hiện tại của hắn, hắn tuyệt đối không dám quay đầu.
Quả nhiên, động tác trên tay Hạ Vị Minh chậm lại, thậm chí cảnh giác siết chặt bộ quần áo trong tay.
Bầu không khí bất giác trở nên ngột ngạt. Hắn giống như một con linh dương cảnh giác trước thú săn mồi, sẵn sàng nhảy bật ra bất cứ lúc nào.
Hệ thống báo:
[Giá trị động tình hiện tại: 35%.]
Nụ cười bên môi Tô Nại càng thêm rõ, nhưng giọng nói lại mềm mại vô tội:
“Công tước đại nhân, tìm thấy chưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=48]
Chân tôi hơi lạnh rồi.”
Cô thậm chí còn nghịch ngợm nhón mũi giày, khẽ đá nhẹ vào chân hắn.
Hạ Vị Minh vội vã cầm một chiếc áo khoác, cẩn thận giữ khoảng cách, hơi nghiêng người đưa cho cô để tránh chạm phải:
“Quần của tôi e là không vừa với cô. Tạm thời dùng áo khoác quấn che trước đi. Tôi sẽ nhờ… à không…”
Hắn sực nhận ra, lời sắp nói không ổn, vội đổi lại:
“Để tôi đi mua cho cô.”
Hắn đưa áo tới, giữ khoảng cách khả nghi. Nhưng Tô Nại không nhận. Cô hơi nhấc tay, cố ý chờ hắn, giọng điệu vừa mềm mại vừa ẩn chứa khiêu khích.
Tay Hạ Vị Minh khựng lại. Do dự vài giây, cuối cùng hắn vẫn cúi người, đích thân buộc áo khoác quanh hông cho cô. Động tác vụng về, như thể ngay cả vạt áo cũng sợ chạm vào da thịt cô.
Cô vừa rồi cố ý trêu chọc hắn, nhưng trong mắt Hạ Vị Minh, đó chỉ là bản năng tự nhiên của nữ thú — họ vốn quen được chăm sóc.
Thế nhưng khi hắn còn đang tự dặn lòng, thân thể cô lại hơi nghiêng về phía hắn. Đôi chân trắng nõn thon dài tiến thêm một bước.
Hạ Vị Minh vội vàng lùi lại, đến mức gót chân chạm phải mép giường. Cao lớn gần mét chín, thế mà lại lộ ra vẻ hoảng sợ trước một nữ thú chỉ cao tới ngực mình.
“Công tước.”
Thấy hắn lùi hết đường, Tô Nại cố tình nghiêng người về phía hắn, giọng điệu nghe như thật lòng:
“Phát hiện tôi lừa anh, anh không định tra hỏi sao?”
Hương thơm phảng phất bao phủ. Rõ ràng cô trông mềm mại dịu dàng, vậy mà lúc này lại toát ra áp lực khó hiểu.
Hạ Vị Minh còn muốn lùi nữa, nhưng chân sau vấp mép giường, cả người cao to ngã phịch xuống nệm!
Tô Nại không hề có ý định đỡ hắn, mà giữ nguyên tư thế cúi người, khóe môi cong cong, lạnh nhạt nhìn hắn ngã xuống:
“Nghe nói nam thú chủ động leo lên giường trước mặt nữ thú đều là hạng không đứng đắn. Công tước, anh đây là muốn vu oan cho tôi hủy danh dự của anh, rồi nhân đó thoát kiếp độc thân sao?”
Mặt Hạ Vị Minh lập tức xanh mét. Hắn muốn bật dậy, nhưng cô đang đứng chắn giữa hai chân, vị trí vô cùng nhạy cảm khiến hắn không dám manh động.
Từ đầu đến giờ, hắn luôn bị cô dắt mũi.
Trước kia còn tưởng cô là nam thú, hắn vẫn có thể ngang hàng đối chọi. Nhưng khi cô đứng trước mặt hắn với thân phận nữ thú thật sự, hắn…
Hạ Vị Minh khẽ dịch người ra sau, nén xuống cơn xao động trong lòng, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh:
“Tôi không có ý đó. Nhưng, Tô Nại, tôi là một nam thú, một nam thú ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình. Cô không nên khiêu khích quá đáng, sẽ gây nguy hiểm cho chính bản thân.”
“Ồ?”
Tô Nại nhướng mày, nhấc một chân lên giường. Bắp chân trắng nõn đặt xuống tấm nệm, vị trí không xa hạ thân của hắn, khiến hắn càng thêm bất lực, lại co người né tránh.
Cô thu hết vào mắt, cười hỏi:
“Thế công tước nói xem, khiêu khích anh sẽ có nguy hiểm gì?”
Miệng hỏi vậy, nhưng động tác lại không dừng. Giống như một con mèo con tao nhã, bàn tay trắng mềm đặt lên giường, từ từ áp sát theo thân hình hắn, chậm rãi bò lên.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!” — tiếng tim đập dồn dập, tựa như trống trận.
Hệ thống lạnh lẽo:
[Giá trị động tình hiện tại: 47%.]
Đến khi cô trèo lên, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài tấc, Hạ Vị Minh mới tìm lại giọng mình, cố nén cơn run rẩy:
“Tô Nại, cô muốn làm gì? Tôi không phải món đồ chơi để cô tùy tiện trêu chọc. Xin cô tự trọng…”
Hơi thở hắn quấn trọn hương thơm từ cô, cả người càng thêm bối rối. Như bị ma xui quỷ khiến, hắn nghiêm giọng bổ sung:
“Ít nhất, trước khi cho tôi một danh phận, cô không thể làm thế.”
Hệ thống báo:
[Giá trị động tình hiện tại: 50%.]
Cô ghé sát, hơi thở quấn quýt:
“Công tước nghĩ, tôi đang muốn làm gì?”
Toàn thân Hạ Vị Minh căng cứng:
“Tô Nại, đừng lại gần tôi nữa.”
Hắn trai tráng máu nóng, từ trước đến nay chưa từng gần gũi nữ thú, sao có thể chịu nổi sự tiếp cận thế này? Hơn nữa, hắn không thể phủ nhận, trái tim mình đã loạn nhịp đến mức không cách nào khống chế.
Nhịp tim như chuông cảnh báo dội trong tai, dòng máu báo đen trong người rục rịch sôi trào. Tiềm thức hắn thôi thúc: phản công đi! Cứ bắt lấy cô, lật người một cái, cô sẽ biến thành con mồi dưới thân hắn!
Ý nghĩ ấy trỗi dậy rồi lại bị hắn đè xuống.
Bản năng thì cuồng loạn, nhưng nữ thú đáng được tôn trọng, đáng được yêu thương. Hắn không thể để bản năng dẫn lối, mạo phạm cô.
Đáng tiếc, nữ thú trên người hắn chẳng hề định buông tha.
Cô chống cằm nằm trên ngực hắn, những ngón tay trắng trẻo nghịch ngợm gõ theo nhịp tim nơi lồng ngực, như chơi đàn, trêu chọc không ngừng. Khóe môi cô nhếch cao, nụ cười đầy ác ý.
Cho dù chẳng thấy trọn gương mặt cô, Hạ Vị Minh cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt trêu ngươi của cô.
Giọng điệu mềm mại, lười biếng nhưng lại đầy khiêu khích:
“Công tước đại nhân, không bằng anh nói thử xem, anh muốn danh phận thế nào… thì tôi mới được phép ‘chơi đùa’ với anh đến mức nào?”
Hơi thở hắn lập tức rối loạn lần nữa. Thái độ hời hợt của cô khiến hắn không thể phân biệt được, cô là đang đùa hay thật sự có ý.
Tưởng rằng cả đời này hắn cũng chẳng vội tìm nữ thú làm bạn đời. Nhưng lúc này, hắn lại không thể phủ nhận cơn rung động trong tim.
Tiềm thức hắn thậm chí thật sự khát khao, từ cô… có được một danh phận.
Vậy thì, liệu cô có thật sự định nhận lấy hắn không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận