Con báo đen đã hoàn toàn kiệt sức bị người ta kéo khỏi võ đài.
Tô Nại đang định rời đi, lại bất ngờ đụng thẳng vào ngực một gã nam thú cao gầy.
Người đến mặc vest thẳng thớm, văn nhã điển trai, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng. Bị cô va phải, hắn tự nhiên đưa tay đỡ, trên mặt mang theo nụ cười lịch thiệp:
"Tô Nại tiểu thư, tôi là Lý Thâm, chủ của Thành Giao Dịch. Tôi nghĩ, chắc cô còn nhớ tôi."
Hắn cao chừng một mét chín mấy, hơi cúi đầu, nhìn xuống từ góc độ đó lại khiến người ta dễ sinh ra ảo giác như được cưng chiều.
Cuối cùng cũng lộ mặt rồi.
Tô Nại đưa tay kéo vành mũ xuống, lộ ra gương mặt trắng trẻo. Đôi mắt nhìn Lý Thâm chẳng hề có chút công kích, tựa như một cô gái nhỏ yếu đuối, ngây thơ hỏi:
"Người gửi thư mời cho tôi... là anh?"
"Đúng vậy."
Lý Thâm một tay đút túi quần, thừa nhận rất thản nhiên:
"Là tôi bảo thuộc hạ hack vào tinh não của cô, gửi tin nhắn cho cô."
"Tại sao chứ?" - Tô Nại "ngỡ ngàng" tròn mắt.
"Vì cô là một nữ thú 4S, thân phận tôn quý, muốn gặp được cô không dễ. Là nam thú, đương nhiên tôi cũng muốn nhận được sự ưu ái của cô."
"Chỉ có điều..."
Khí chất nho nhã trên người hắn chưa tan hết, lúc này cả người đã ép sát lại, nụ cười trên môi trở nên nguy hiểm:
"Không ngờ cô lại dám một mình xuất hiện trên địa bàn của tôi, thật sự khiến tôi bất ngờ."
Khi gửi thư mời, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần để nghênh đón Minh Thương cùng đội quân Đế Quốc.
Phải biết, với thân phận giám hộ, Minh Thương tuyệt đối không thể làm trái lệnh nữ thú. Cho dù Thành Giao Dịch nguy hiểm thế nào, chỉ cần Tô Nại muốn tới, hắn cũng bắt buộc phải dốc hết sức hộ tống.
Kết quả, cô vậy mà lại một mình cải trang lén tới, đúng là lá gan quá lớn.
Hay là... cô thật sự hứng thú với thằng nhóc Hạ Ai kia?
Tô Nại dường như chẳng nhận ra nguy hiểm, liếc xuống tinh não trên cổ tay, nói xin lỗi:
"Cảm ơn lời mời nồng hậu của anh, nhưng tôi phải về rồi, nếu không hộ vệ của tôi sẽ lo lắng."
Câu này đúng là sự thật.
Giờ của Minh Thương trở về nhà thường rơi đúng một tiếng sau, cô phải kịp về trước khi hắn mở cửa.
Lý Thâm nhìn con mồi nhỏ bé bước vào hang rắn mà không tự biết, ánh mắt âm u như mãng xà khóa chặt lấy mục tiêu, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa lịch sự, nụ cười lại thêm vài phần giễu cợt:
"Minh Thương không nói cho cô biết, Thành Giao Dịch là nơi thế nào sao?"
Trên người hắn tỏa ra một luồng khí ẩm lạnh kỳ lạ, khiến Tô Nại bất giác rùng mình, lúc này mới cảnh giác nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ:
"Anh ấy... có nói..."
"Hừ." - Lý Thâm khẽ cười, như đang nhìn một con thỏ nhỏ hoảng hốt. Hắn cúi thấp người, đối diện gương mặt cô gái:
"Anh ta nói cái gì?"
"Anh ấy nói..."
Khuôn mặt yếu đuối của cô gái bất ngờ ngẩng lên--
"Xoẹt!"
Một ống tiêm găm thẳng vào cổ hắn.
Không phòng bị, Lý Thâm nhăn mày, lập tức ngã quỵ xuống.
Trước khi hôn mê, hắn nhìn thấy cô gái ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt hắn, gương mặt vẫn mềm mại ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại cười nhạo:
"Nói là đừng coi thường nữ thú, kẻo lật thuyền trong mương."
Thấy hắn hôn mê, Tô Nại vứt ống tiêm sang bên.
Thuốc trong đó cô cố ý tăng liều gấp mấy lần, đủ khiến một con thú khổng lồ ngủ say bốn năm ngày, không tin hắn còn không ngã!
Đi được vài bước, cô lại quay lại, tiện tay nhổ hai sợi tóc của hắn.
Thí nghiệm thú nhân miễn phí, không nhổ thì phí.
Ngoài hành lang, thuộc hạ của Lý Thâm đang tuần tra. Tô Nại vài lần thoắt ẩn hiện, liền lẫn vào dòng người.
Ngoài Tu La Đài, mưa lớn như trút.
Khán giả xem xong trận đấu kinh thiên động địa vừa rồi, vừa bàn tán vừa tản ra.
Một lúc sau, một thiếu niên toàn thân thương tích bị người ta khiêng ra, ném xuống nền đất đầy mưa, kèm theo một túi tiền tinh tệ, tựa như lòng tự tôn của cậu cũng bị vứt nát theo.
Hạ Ai ho khan, phun ra ngụm máu, lảo đảo ôm lấy túi tiền, cố gắng bò dậy.
Cậu phải lập tức rời khỏi đây, nếu không rất có thể sẽ bị cướp sạch.
Nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=15]
khoan đã.
Vị nữ thú kia... đã an toàn rời đi chưa?
Cậu dừng bước, chần chừ nhìn về phía Tu La Đài.
Một chiếc ô bỗng che trên đầu cậu.
Một giọng nữ không hề che giấu, trong trẻo dễ nghe vang lên:
"Còn chưa đi? Hay là chưa đánh đủ?"
Mùi hương thanh nhã của nữ thú theo gió mưa len vào hô hấp, Hạ Ai cứng người, như gặp ma quỷ, hoảng hốt lùi lại hai bước, ngã vào vũng mưa. Nhìn bóng dáng cải trang của nữ thú trước mắt, phải mất vài giây cậu mới tìm lại giọng mình:
"Ngài...?"
Cô chẳng buồn giải thích, trực tiếp nắm lấy tay cậu:
"Nơi này không an toàn, đi theo tôi."
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Ai dường như quên hết đau đớn trên người, ngẩn ngơ để mặc cô kéo đi. Cảm giác mềm mại từ bàn tay kia truyền tới khiến toàn thân cậu run lên như bị điện giật, mưa gió cũng chẳng thể làm cậu tỉnh lại.
Cô... đang nắm tay cậu?
Cậu chết lặng nhìn bàn tay nhỏ bé trắng muốt kia, sạch sẽ như tuyết, mềm mại như mây, lại đang nắm lấy bàn tay dính đầy máu bẩn, vấy đầy bùn đất và sát khí của mình.
Không, không được! Cậu làm bẩn cô ấy rồi!
Máu từ người cậu đang dần dính lên tay cô!
Một kẻ dơ bẩn, sống trong cống ngầm như cậu, sao có tư cách chạm vào một người thuần khiết và cao quý như thế!
Theo bản năng, Hạ Ai muốn rút tay lại. Nhưng bàn tay trắng ngần kia lại nắm chặt hơn, lực không lớn, nhưng không cho phép cự tuyệt.
Cậu chỉ có thể cứng ngắc bị cô kéo đi, sắc mặt trắng bệch, mơ hồ không biết đã chạy bao lâu. Cuối cùng ra khỏi Thành Giao Dịch, tiến vào khu vực an toàn thuộc Đế Quốc quản lya, hai người trốn vào một căn nhà hoang.
Tô Nại thả tay ra:
"Được rồi, tới đây là đủ. Tôi phải đi. Vết thương của cậu không thể dầm mưa nữa, ở lại nghỉ chút rồi hẵng về."
Hạ Ai lúc này mới dần tỉnh táo, muốn đi theo, bước được hai bước lại dừng, thấp giọng nhìn cô đầy tự ti:
"Ngài... ngài đi một mình sao? Hộ vệ của ngài đâu?"
Tô Nại dừng lại, quay đầu:
"Đừng đi theo tôi, tôi không cần cậu đưa."
Hạ Ai lập tức khựng lại, môi mím chặt. Sự lạnh nhạt của cô khiến cậu bối rối, nhưng cũng thấy là lẽ đương nhiên.
Chỉ là khi cúi đầu nhìn vết máu dính trên tay cô, Hạ Ai đột ngột nhìn quanh, rồi khẩn thiết nói:
"Xin ngài chờ một lát, tôi sẽ quay lại ngay."
Dứt lời, cậu ném túi tiền xuống, chạy ra ngoài, dùng nước mưa rửa tay thật kỹ, sau đó hứng một vốc nước sạch, quay về trước mặt cô.
Cậu xấu hổ lùi lại hai bước, lí nhí:
"Xin lỗi... làm bẩn tay ngài rồi. Nước này sạch, tôi... tôi có thể giúp ngài... rửa tay không?"
Tô Nại nhìn dáng vẻ chật vật ấy, trong lòng thầm nghĩ đúng là thú nhân phục hồi nhanh thật, thương tích đầy mình mà còn chạy nhảy được.
Cô im lặng chốc lát, thấy nước trong tay cậu sắp tràn mất, mới chậm rãi đưa tay ra.
Hạ Ai lập tức lo lắng quỳ nửa gối, cẩn thận rửa từng vết máu trong lòng bàn tay cô. Động tác vừa cẩn thận vừa dè dặt, như thể đang mạo phạm điều gì đó.
Trong mắt cậu, cô quá sạch sẽ, quá thánh khiết, đến nỗi ngay cả khi cậu quỳ rạp, dùng trán chạm vào giày cô, cũng đã là một sự xúc pham.
Cậu không muốn, cũng không dám ngẩng đầu, nhưng lại không thể kìm được, chỉ vì cảm giác mềm mại trong tay làm tai cậu đỏ rực.
Tô Nại ngạc nhiên trước sự khiêm hạ của cậu. Nghĩ đến những gì cậu trải qua hai ngày nay, cô khó tưởng tượng nổi một thiếu niên chưa trưởng thành phải chịu đựng bao nhiêu.
Trẻ con bị buộc phải tự lập quá sớm, thường dễ chín ép, nhạy cảm và tự ti.
Dù là cô cũng không kìm được dấy lên chút xót thương.
Cô vỗ nhẹ vai cậu, kéo mũ xuống, lộ gương mặt hoàn chỉnh, cũng ngồi xổm ngang tầm mắt cậu:
"Tôi tên Tô Nại, chắc lớn hơn cậu một chút. Cậu có thể gọi tôi là chị. Khi đối diện với tôi, không cần phải thấp kém như vậy. Cậu là một nam thú rất dũng cảm, biết không?"
Chiến sĩ không nên tự ti.
Huống hồ, ở cái tuổi này mà dám liều mạng đối đầu thế lực chênh lệch đến vậy, việc cô ra tay cứu cậu thêm lần nữa, vốn là bởi sự ưu ái dành cho cậu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận