Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiểu Giống Cái Là Vạn Nhân Mê, Nuôi Một Ổ Lông Xù

Chương 22: Nam thú nhảy múa

Ngày cập nhật : 2025-09-18 14:10:59
Nam thú kia thấy cô nhìn mình mơ mơ màng màng, giống như đã quên mất hắn là ai, tự tôn một lần nữa bị giẫm nát.
Hắn không cam tâm, đành tự giới thiệu:
“Tô Nại, tôi là Lục hoàng tử – Gia Ngang.”
À ~ thì ra là cái anh chàng trông như tượng thần Hy Lạp kia.
Tô Nại liếc sang Minh Thương, thấy nét mặt anh căng chặt, như thể đang đề phòng Gia Ngang cướp đi bảo vật quan trọng nhất của mình vậy.
Cô nhìn không rõ, liền dụi đầu vào hõm cổ anh cọ cọ, giọng say khướt hỏi:
“Điện hạ có chuyện gì sao?”
Gia Ngang nghẹn lại.
Hắn thật ra cũng không biết mình đuổi theo để làm gì, chỉ là bản năng mách bảo không thể để Tô Nại đi mất. Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn tuyệt đối sẽ không buông lời chê bai cô.
Nhưng trước mặt Minh Thương – người đang ôm lấy cô, hắn lại khó mà mở miệng.
Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Minh Thương vang lên:
“Điện hạ, cô ấy uống say rồi. Nếu ngài không có việc gì khác, vậy xin nhường đường cho chúng tôi đi trước.”
Giọng điệu kia, đâu chỉ giống giám hộ? Rõ ràng như thể anh mới là chính phu chính thức của cô vậy!
Khoảnh khắc đó, Gia Ngang không thể không thừa nhận: trong lòng hắn dấy lên một chút ghen tị.
Hắn nghiến răng, chặn đường, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Nại:
“Tô Nại… cô… thật sự không hề thích tôi chút nào sao?”
Tô Nại chớp mắt, mơ hồ nhìn hắn:
“Anh lạ quá, tôi vì sao phải thích anh?”
Gia Ngang sững người.
Đây là đáp án hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được vô số nữ thú vây quanh, chưa từng có ai không động lòng trước hắn.
Cớ gì cô lại chẳng để mắt?
Hắn ngẩn ngơ, bất giác thấy mất mát, cuối cùng không còn sức ngăn cản Minh Thương bế Tô Nại rời đi.

Trên xe.
Minh Thương nghiêng mắt lạnh lùng liếc nhìn bóng dáng Gia Ngang đang dần xa.
Lòng trung thành của anh với hoàng thất không cần bàn cãi, nhưng nếu bọn họ muốn mơ tưởng đến Tô Nại, thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự. Mà Gia Ngang… chỉ có cái vỏ ngoài đẹp đẽ, tiếng xấu trong giới nữ thú lại không ít, thường vô lễ với họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=22]

Anh tuyệt đối không thừa nhận tên đó có tư cách giành giật Tô Nại.
Lúc này, Tô Nại nghịch ngợm cọ cọ vào cổ anh.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, cô ngửi được trên người anh có một mùi hương rất tự nhiên, hơi giống mùi của Alpha nam tính.
Cô vốn không ưa Omega yếu ớt, trái lại, đối với Alpha mạnh mẽ luôn có ham muốn chinh phục.
Mùi hương trên người Minh Thương khiến lòng cô đột nhiên rạo rực, bất giác cắn một cái vào cổ anh.
“Ưm…” Minh Thương run bắn.
Cảm giác nóng ướt cùng đau nhói khiến anh kinh ngạc nhìn cô, vành tai lập tức đỏ bừng, đôi mắt đen như bốc lên ngọn lửa khó hiểu, không kìm nổi dâng tràn xúc động.
“Nại Nại, em…” anh khàn giọng.
Tô Nại nhíu mày, khó chịu vì anh né tránh theo bản năng.
Cô trực tiếp giữ chặt gáy anh, cắn xuống phía sau cổ.
Trong miệng thoáng chát mùi máu, ngoài ra chẳng có gì khác.
Hử? Sao lại thế?
Cô nghi hoặc, dùng đầu lưỡi liếm vết thương.
“Nại Nại…” Khoảnh khắc ấy, luồng tê dại như có dòng điện chạy khắp người khiến Minh Thương cứng đờ. Anh nhịn nhường để mặc cô liếm cắn, đôi mắt đen cháy rực như lửa thiêu.
Liếm dò xét một hồi, Tô Nại mới bừng tỉnh.
À phải rồi, đây là thế giới thú nhân, đâu phải ABO, cô không thể “tạm thời đánh dấu” anh như cách Alpha – Omega làm.
Cô đã độc thân hai mươi mấy năm, khó khăn lắm mới gặp được một người khiến tim đập, thế mà lại khác hệ… Haiz.
Tô Nại buồn rầu, lùi người, chạm nhẹ vào dấu răng trên cổ anh:
“Đau không?”
“Không đau.” Giọng anh khàn khàn, còn đưa tay lau vết máu bên môi cô, yết hầu bất giác trượt một cái.
Thú nhân chịu đau vốn giỏi, một cú cắn của Tô Nại chẳng đáng gì. Nhưng với anh… không những không đau, mà còn như ngọn lửa châm ngòi bản năng.
Hóa ra tiểu nữ thú của anh… biết cắn người.
Đúng lúc ấy, hệ thống trong cơ thể Tô Nại vang lên:
[Đang tiến hành kiểm tra ——]
[Kết quả: máu thú nhân chưa rõ loại, phát hiện thành phần thọ mệnh: 5%. Giá trị quá thấp, chưa đủ để phân tích bí mật thọ mệnh. Xin tiếp tục tìm kiếm.]
Ơ? 5%?
So với trước đó đã tăng thêm 3%!
Tô Nại sáng mắt, men say cũng bay bớt nửa phần.
Hóa ra trước nay cô sai hướng rồi à?
Cô lập tức cúi xuống, thẳng thừng lại gần vết thương còn rỉ máu.
Minh Thương thoáng run, nhưng vẫn không né tránh.
Anh luôn chờ mong sự thân cận của cô, dẫu có chút căng thẳng và xấu hổ.
Tô Nại liếm thử một cái.
Không phản ứng gì.
Cô dứt khoát cắn thêm, để máu nhiều hơn thấm lên đầu lưỡi.
[Đang kiểm tra ——]
[Kết quả: máu thú nhân chưa rõ loại, thành phần thọ mệnh: 5%. Giá trị quá thấp, chưa đủ để phân tích bí mật thọ mệnh. Xin tiếp tục tìm kiếm.]
Vẫn là 5%.
Xem ra không liên quan đến lượng máu ít hay nhiều.
Tô Nại hụt hẫng, đành buông anh ra.
Lúc này mới chợt nhận ra… hành vi của mình hình như khá biến thái.
Cô áy náy:
“Cái đó… em… ưm——”
Lời chưa dứt, môi đã bị anh chặn lại.
Tô Nại trợn to mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông bất ngờ áp tới, thở dốc, đôi mắt tràn ngập dục vọng, nụ hôn vừa loạn vừa vội, thậm chí có chút thô bạo.
Anh gấp gáp thở, mùi vị tựa như pheromone lại tràn ngập khắp thân thể, khiến không khí trong xe trở nên nóng bỏng.
Hai lần bị cô cắn liếm, anh lại phát tình.
Giờ đây, anh giống như con dã thú mất kiểm soát, toàn thân toát ra chiếm hữu mãnh liệt.
Tô Nại do dự: có nên giúp anh giải quyết, hay đánh ngất để tránh lộ thân phận?
Đúng lúc ấy, Minh Thương đột ngột khôi phục lý trí.
Anh vội dừng lại, ôm cô siết chặt, vùi đầu vào hõm vai, tiếng thở dốc run rẩy:
“Tô Nại… Nại Nại…” Giọng khàn khàn lộ rõ nhẫn nhịn: “Đừng chọc anh… rất nguy hiểm cho em. Anh… anh không muốn làm em bị thương.”
Bàn tay đang định bổ một chưởng vào gáy anh của Tô Nại khựng lại, hóa thành cái vuốt ve dịu dàng.
Cô cảm nhận được sự bao dung của anh.
Rõ ràng bề ngoài cô yếu hơn nhiều, chỉ cần anh muốn là có thể chiếm đoạt ngay, thế nhưng… anh lại kiềm chế, lựa chọn bảo vệ.
Ngay cả với một Alpha mạnh mẽ, được yêu thương như thế vẫn khiến người ta rung động.
Khoảnh khắc này, Minh Thương trong lòng cô đã khác trước.

Xe dừng đã lâu.
Hai người vẫn dựa vào nhau trong khoang xe, Tô Nại nhẹ nhàng vuốt mái tóc anh, từng cái một, cho đến khi anh hoàn toàn bình tĩnh lại.
Minh Thương thầm may mắn.
Ít nhất lần này là do cô chủ động dẫn dụ, chứ không phải anh bước vào kỳ phát tình.
Nếu thật sự là phát tình, trong không gian chật hẹp thế này, lại không có thuốc ức chế hay trói buộc, e rằng anh khó lòng kiềm chế bản năng.
Dẫu vậy, anh vẫn thấy mình vừa rồi đã mạo phạm cô.
Buông Tô Nại ra, trông thấy môi cô hơi sưng đỏ, Minh Thương giống hệt một con chó sói phạm lỗi, lúng túng cúi đầu, giọng khàn khàn vẫn còn vương lửa nóng:
“Xin lỗi, Nại Nại… anh vừa rồi…”

Bình Luận

0 Thảo luận