Tô Nại trở về phòng, kiểm tra tinh não.
Tin nhắn gửi cho Minh Thương vẫn đang trong quá trình truyền đi, thanh tiến độ mới nhích đến 20%.
Cô đưa tay xoa trán.
Ốc sên bò dọc dây mạng còn nhanh hơn cái tín hiệu chết tiệt này.
“Chị…” Hạ Ai đứng ngoài cửa, do dự mãi không dám mở miệng. Thấy tinh não trong tay cô, cậu nhỏ giọng hỏi:
“Chị đang gửi tin cho quân soái à?”
“Ừ, ở đây tín hiệu chậm quá.”
Tô Nại đặt tinh não xuống, quay sang nhìn cậu.
Tên nhóc này từ nãy vẫn lẽo đẽo theo đến tận cửa, còn chưa chịu đi, dáng vẻ căng thẳng kia rõ ràng là… muốn tỏ tình.
Hồi đó trong kỳ phát tình, Hạ Ai vẫn luôn nghĩ là cô đã giúp mình. Nhưng vấn đề là không phải! Nếu cậu muốn tìm ai đó chịu trách nhiệm, thì phải tìm Lam Tư chứ.
Mà cô lại chẳng thể nào giải thích rõ ràng cho được.
Ngay lúc Hạ Ai hít sâu một hơi, cố lấy hết dũng khí chuẩn bị mở lời, thì Tô Nại đã nhanh hơn một bước, cắt ngang:
“Hôm trước cậu đưa tôi trốn khỏi Hắc Tư Tinh, hình như thú hình của cậu to hơn rồi phải không?”
Hạ Ai nuốt hết những lời sắp bật ra, ngập ngừng:
“Đúng… thú nhân sau khi vượt qua phát tình, cơ thể sẽ có sự thay đổi, lớn hơn, mạnh hơn.”
Tô Nại nói:
“Thế cậu biến ra cho tôi xem thử đi.”
Hạ Ai khựng người.
Vài giây sau, cậu vẫn ngoan ngoãn biến trở lại thành một con báo đen, chậm rãi bước đến gần, cẩn thận lấy đầu dụi dụi vào lòng bàn tay cô, mang theo chút thân mật dò xét.
Thông thường, nữ thú không thích thú hình của nam thú ăn thịt. Nhưng Hạ Ai biết Tô Nại khác biệt, cô từng thấy hình dạng báo đen của mình hai lần, lúc nào cũng rất dịu dàng, chưa bao giờ lộ ra vẻ chán ghét.
Bị Tô Nại liên tục chặn lời, Hạ Ai đã nhận ra cô không muốn mình tỏ tình. Điều này khiến cậu hụt hẫng, nhưng nữ thú trước mặt lại vừa xinh đẹp vừa nhân hậu. Ngoài cô ra, cả đời này cậu sẽ không muốn kết đôi với ai khác.
Thôi thì tham lam một chút. Nếu sau này quân soái Minh Thương đưa cô về đế đô, cậu cũng sẽ bám theo. Dù cô không cho cậu danh phận… cậu cũng cam lòng, chỉ làm nam thú ngoài luồng để cô vui vẻ.
Dù sao, rất nhiều nữ thú sau khi có bạn đời chính thức, bên ngoài vẫn phong lưu, nuôi thêm mấy nam thú chờ sủng ái cũng là chuyện bình thường trong liên tinh.
Chỉ cần thỉnh thoảng cô chịu dịu dàng với cậu một chút là đủ rồi.
Khó có ai chống lại được một con vật lông mềm, ngoan ngoãn tự dâng đến làm nũng.
Bàn tay Tô Nại không tự chủ thuận theo động tác dụi đầu ấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Khóe môi cô khẽ cong, nở ra một nụ cười yêu thích.
Báo đen nhạy bén bắt được nụ cười đó, càng thêm mạnh bạo, còn lấy đầu cọ cọ lên bụng cô.
Cảm giác nóng ấm áp sát bụng, thoải mái lạ thường.
Phòng không lớn, Tô Nại ngồi bên mép giường, cái đầu to của báo đen cứ dán sát người cô, liên tục làm nũng đòi được xoa. Thế là cô thuận tay vuốt ve từng cái, cảm thấy nó chẳng khác gì một con mèo to được nuôi trong nhà.
“Chị… ưm…” Hạ Ai bất chợt cất tiếng gọi, giọng đầy lưu luyến.
Chưa kịp nói hết câu, mõm báo đã bị Tô Nại chụp lại, siết chặt.
Đôi mắt báo mở to hoảng hốt.
Nó… nó làm sai gì sao?
Tô Nại buông ra, đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng:
“Đừng phá vỡ không khí.”
Bàn tay trắng trẻo vẫn vuốt ve trên lưng nó. Báo đen ngoan ngoãn đặt cằm vào lòng cô.
Cơn buồn ngủ kéo tới, cô nghiêng người dựa vào giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tieu-giong-cai-la-van-nhan-me-nuoi-mot-long-xu&chuong=46]
Báo đen chớp mắt, thấy cô sắp ngủ, định biến về hình người để làm gối cho cô dễ chịu hơn. Nhưng bàn tay trắng mềm của cô trong vô thức lại đẩy đầu nó áp sát bụng dưới.
Tô Nại nhíu mày, như có chút khó chịu.
Mặt báo lập tức nóng bừng.
Bụng dưới của nữ thú, gần sát chỗ riêng tư… bình thường trừ bạn đời, nam thú nào dám chạm vào?
Cậu vừa hồi hộp vừa ngượng ngập, định né ra xa một chút.
Nhưng vừa nhích được vài phân, bàn tay kia lại không cho phép, thẳng thừng ấn đầu nó quay lại bụng mình. Cô còn bực dọc vỗ nhẹ lên trán nó.
Báo đen không dám nhúc nhích nữa, cứng đờ nằm trên người cô, cổ vươn dài ra như con rùa nhỏ rụt rè. Thời gian trôi đi, nó dần thả lỏng, khép mắt, dựa vào cô thiếp đi.
Trong mơ, Tô Nại vẫn thấy không thoải mái. Bụng dưới đau âm ỉ, chỉ có cái ấm nóng kia đặt lên mới khiến cơn khó chịu dịu đi đôi chút.
Nhưng rồi, khi đêm xuống, cơn đau quặn quen thuộc cũng lặng lẽ dâng lên trong bụng.
Báo đen ngủ không sâu, khẽ ngửi thấy mùi máu, lập tức cảnh giác, bật dậy.
Nguồn mùi máu… lại đến từ người Tô Nại!
“Chị!”
“Chị bị thương ở đâu vậy?!”
Cậu vội vàng ngửi khắp người cô, hoảng loạn chạy quanh giường:
“Chị, mau tỉnh lại!”
Tô Nại mở mắt, cảm nhận rõ sự khác thường trong cơ thể. Đưa tay ra sau… ướt nóng tràn ra, giải thích tất cả.
… Đến kỳ rồi.
Cô mà không cử động thì còn đỡ, vừa xoay người, dòng nóng ấy càng tuôn xuống ào ạt, nhuộm đỏ cả ga giường.
Máu!
Đồng tử báo đen co lại, lập tức biến về hình người.
“Chị bị sao vậy?”
Hạ Ai lúc này chẳng còn chút e dè nào, mặt trắng bệch, định lao tới ôm lấy cô:
“Tôi đưa chị đi gặp quân y ngay!”
Tô Nại “bốp” một tiếng gạt tay cậu ra. Cô vừa cảm động trước sự lo lắng ấy, vừa dở khóc dở cười:
“Không sao, cậu ra ngoài đi. Tôi tự xử lý được.”
Hiếm hoi Hạ Ai lại không nghe lời:
“Chị chảy nhiều máu như thế, sao mà không sao được? Đúng rồi, nữ thú rất dễ chết, tôi phải đưa chị đi gặp quân y!”
Tô Nại hít sâu, nắm chặt tay cậu, kiên nhẫn giải thích:
“Không phải, tôi không bị thương. Đây chỉ là… kỳ kinh nguyệt. Cậu hiểu không?”
“Kỳ… kinh nguyệt?”
Hạ Ai ngơ ngác nhìn cô.
Vì bỏ học sớm, kiến thức về nữ thú của cậu trống rỗng. Hoàn toàn không hiểu “kỳ kinh nguyệt” nghĩa là gì.
Trong mắt cậu, máu chảy nhiều như thế chính là bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cậu vẫn luôn canh chừng cô, cô đâu hề va chạm gì? Hay là thương tích còn sót lại từ Hắc Tư Tinh? Nội thương?
“Dù sao thì… tôi không sao hết. Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể phụ nữ. Và… rất riêng tư. Cậu ra ngoài trước đi.”
Tô Nại dứt khoát đẩy cậu ra ngoài, nhìn quanh không có ai, liền nghiêm túc dặn thêm:
“Còn nữa, đừng nói với ai chuyện tôi đang có kỳ. Nếu bị lộ, thân phận nữ thú của tôi sẽ bại lộ. Hiểu chưa?”
Nói xong, mặc kệ cậu có hiểu hay không, cô đóng sầm cửa lại.
Ngó xuống, máu loang đầy quần áo rộng thùng thình, cả ga giường cũng đỏ bết.
Cô bất lực thở dài, kéo ga giường xuống đất, bắt đầu lục đồ trong không gian cá nhân để tìm quần áo thay.
Ngoài cửa, Hạ Ai đứng ngẩn ngơ, cắn răng chạy thẳng về phòng mình, lục tung tủ.
Theo luật liên tinh, tất cả nam thú sau khi trưởng thành đều phải học về cơ thể nữ thú. Trong phòng mỗi người đều có sách tra cứu, để phòng khi cần dùng.
Cậu nhớ mình từng thấy qua mấy cuốn sách ấy.
Tô Nại không cho cậu kể với ai, vậy cậu chỉ có thể tự tìm hiểu thôi.
Nhưng… kinh nguyệt là cái gì? Sao lại chảy nhiều máu đến vậy?
Trong đầu toàn là hoang mang lo lắng, cậu vội vã lật tìm.
Hai người không hề phát hiện, cánh cửa vốn bị Tô Nại khóa chặt… đã bị bật ngược lại, khe hở hé mở, để lộ một khoảng trống dụ dỗ.
Mà Hạ Vị Minh - vừa dọn đến căn phòng đối diện vào tối nay - cũng vừa lúc chú ý đến cánh cửa khép hờ ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận