Thế nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được nửa năm sau, ông ta hồ hởi cưới mẹ kế về nhà.
Mỉa mai hơn nữa là ông ta còn mua một căn biệt thự ven sông trị giá cả chục triệu.
Để làm nhà tân hôn cho mẹ kế.
Còn những tài sản mà ông ta nói là để dành cho tôi.
Cứ thế dần dần biến thành từng món hàng xa xỉ, khoác lên người mẹ kế.
Sau này lớn lên, tôi mới nghĩ.
Bố tôi như vậy, chẳng phải cũng là một kiểu “giết vợ” khác sao?
Thế là, như đang tự nói với chính mình, tôi cắn thìa, khẽ hỏi Thẩm Kính: “Anh nói xem, đàn ông có phải cứ có tiền là sẽ hư hỏng không?”
Giống như khi bố và mẹ tôi mới cưới, nghe nói cũng từng rất ngọt ngào.
Thế nhưng cuối cùng, ông ta vẫn thay đổi.
Bên cạnh tôi im lặng hồi lâu.
Tôi quay đầu nhìn sang: “Anh đeo tai nghe à?”
Lúc này Thẩm Kính mới khàn giọng đáp: “Gia Bảo, anh thấy cũng...”
Kết quả còn chưa nói xong.
“Đoàng!” Một tiếng súng nổ, nam chính trên TV bị kẻ thù bắn thẳng vào đầu.
Tôi vỗ tay reo hò.
“Anh cũng thấy vậy đúng không?”
“Anh xem mấy kẻ lắm tiền ấy, cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi hàng mi dài của Thẩm Kính khẽ run lên.
Nhưng trong đầu lại hiện lên bóng dáng bố tôi.
“Em á, ghét nhất chính là đàn ông có tiền.”
12
Tôi nghĩ chắc gần đây Thẩm Kính làm việc không được suôn sẻ.
Cả người anh có vẻ lơ đãng, chẳng còn tập trung như trước.
Đến ngay cả món cháo sườn sở trường của anh cũng nấu khê mất.
“Gia Bảo, xin lỗi.”
Ánh mắt anh nhìn tôi ẩn chứa một loại cảm xúc khó hiểu.
Giống như có điều gì đó muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt ra.
Tôi hiểu ý, vỗ vai anh một cái.
“Em biết mà.”
“Nói đi.”
“Cần đóng bao nhiêu tiền cơm tháng?”
Dù sao thì tôi đã ăn nhờ ở đậu Thẩm Kính lâu thế rồi, cũng nên trả tiền cho anh.
Ai cũng là dân đi làm, chẳng có đồng nào từ trên trời rơi xuống cả.
Thế nhưng nét mặt Thẩm Kính lại thay đổi liên tục.
Cuối cùng anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần tiền.”
“Thịnh Gia Bảo, em thật sự là thiếu một sợi dây thần kinh đó!”
Ồ, không lấy tiền.
Chỉ cần mắng tôi để xả bớt cảm xúc thôi chứ gì?
Tôi cảm thấy Thẩm Kính mắng tôi, mắng đến mức có chút mê sảng rồi.
Thế là tôi dứt khoát chui vào phòng, gọi một phần đồ ăn ngoài chẳng ngon lành gì.
Nửa ngày sau, Thẩm Kính lại tự điều chỉnh xong tâm trạng.
Anh loay hoay trong bếp một hồi rồi gõ cửa phòng tôi.
“Ăn cơm thôi.”
Tôi không thèm để ý.
“Có gà xào sa khương em thích đó.”
Tim tôi khẽ động.
“Còn có nồi lẩu đất kho rim mà lần trước em bảo thèm nữa.”
Tôi mở cửa, chạy vào bếp, lấy cái bát to nhất ra.
Nhưng mà nói sao nhỉ…
Sao Thẩm Kính cứ nhìn chằm chằm tôi ăn thế này.
Tôi nhai.
Anh nhìn.
Cuối cùng tôi chịu không nổi, phải hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói à?”
“…Ừm.”
Anh rất nghe lời, dùng mu bàn tay gõ gõ lên mặt bàn.
Sói già cuối cùng cũng lộ đuôi.
“Thịnh Gia Bảo.”
“Anh đang theo đuổi em, em không nhận ra sao?”
Tôi nhịn không được.
Một ngụm cơm, phun thẳng lên mặt Thẩm Kính.
Thì ra anh không nhắm đến tiền của tôi.
Mà là nhắm vào sắc đẹp của tôi.
Phải làm sao bây giờ.
Nghĩ kỹ lại hình như cũng thấy hơi vui vui.
13
Tôi biết Thẩm Kính đối xử với tôi rất tốt.
Nhưng cái tốt đó, rốt cuộc là vì anh thích tôi hay chỉ đơn thuần vì anh vốn là một người chu đáo tử tế?
Tôi vẫn không dám đoán.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, ngay cả bố ruột tôi cũng chưa từng dành cho tôi chút thiên vị nào.
Một người chỉ tình cờ gặp gỡ như Thẩm Kính, làm sao lại có thể thích tôi chứ?
Cho đến tận bây giờ, Thẩm Kính lại cố tình chọc thẳng vào nỗi băn khoăn ấy.
Anh nói: “Thịnh Gia Bảo, anh thích em.”
Rồi lại nói: “Chỉ nói cho em biết thôi, em đừng có áp lực.”
Nói xong thì vào nhà tắm rửa mặt.
Để tôi một mình ngồi lại, nghe tiếng tim mình đập thình thịch không ngừng.
Cả người chìm trong cơn hạnh phúc cuồng nhiệt, đến mức miếng thịt gà trong bát cũng gắp không nổi.
Những ngày sau đó, Thẩm Kính vẫn đối với tôi rất tốt.
Miếng cá béo mềm nhất ngay dưới mắt.
Miếng dưa hấu ngọt nhất ở giữa lòng quả.
Vĩnh viễn đều dành cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=6]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận