Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÁI TỬ GIA ĐẤT QUẢNG LÀ ĐẦU BẾP, KHÔNG PHẢI PHẬT TỬ

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:51:20
22
Nói ra thì, cũng tại tôi tham ăn.
Hôm đó trên đường về nhà, tôi cố ý rẽ sang con hẻm có quầy sạp vỉa hè bán bò kho cuốn bánh cuốn trứng.
Chỗ đó đèn đóm mờ mịt, đến cả camera cũng không có.
Kết quả là vừa đi tới khúc cua trong hẻm, một miếng giẻ hôi rát bất ngờ úp chặt lấy mặt tôi.
Rồi tôi mất hết ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong một nhà xưởng cũ nát.
Trước mặt tôi là Trần Việt, trên người mặc chiếc sơ mi trắng nhơ nhớp bùn đất.
Trên gương mặt hắn có một vết sẹo đỏ tươi kinh khủng, kéo dài từ khóe môi đến tận thái dương.
Lưỡi dao bén ngót trong tay hắn dí sát lên mặt tôi.
“Thịnh Gia Bảo, lâu rồi không gặp.”
“Để xem Thái tử gia đất Quảng có chịu bỏ ra một trăm triệu để chuộc cô không.”
Nói thật.
Khoảnh khắc đó tôi tưởng Trần Việt thần kinh có vấn đề.
Rõ ràng hắn đâu phải chưa từng thấy cái vòng tay hàng pha kè mà Thẩm Kính tặng tôi.
Dân thường như tôi thì liên quan gì tới “Thái tử gia” thật?
Lại còn đòi Thẩm Kính mang một trăm triệu ra cứu tôi?
Nhưng hắn nhìn vẻ mặt mơ hồ của tôi thì cười hô hố như điên.
“Cô không biết thật à.”
Thẩm Kính chính là Thái tử gia nhà họ Thẩm.”

Trần Việt vẽ ra một người hoàn toàn xa lạ với tôi.
Thái tử gia nhà họ Thẩm, tốt nghiệp một học viện kinh doanh ở Anh.
Ba năm đã hoàn thành hai bằng song song, đúng là dạng học bá xuất chúng.
Chỉ là sau khi về nước thì tính tình thay đổi, kiên quyết không chịu kế thừa gia nghiệp.
“Tôi chẳng qua chỉ cướp lấy thứ mà hắn không thèm, vậy mà hắn lại đối xử với tôi thế này?”
Trần Việt chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.
Thì ra ở nước ngoài hắn nợ nần trong sòng bạc chất chồng.
Về nước đổi tên đổi họ, khoác lên danh hiệu Thái tử gia Thẩm thị, một thời gian đúng là không ai dám tới đòi nợ.
Nhưng sau khi bị đuổi khỏi Thẩm thị, không biết bằng cách nào Thẩm Kính tra ra chuyện này rồi báo cho đám chủ sòng bạc.
Hậu quả là Trần Việt bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, lại bị hủy dung, suýt nữa còn bị lôi sang Đông Nam Á làm lao động khổ sai.
May mà hắn trốn thoát trên đường vượt biên, rồi lại vừa nghe được tin người từng đấu giá chiếc vòng lục bảo kia chính là Thái tử gia Thẩm thị.
Thế nên hắn nhanh chóng nhận ra, bạn trai của tôi chính là Thẩm Kính.
“Nhưng sao Đại thiếu gia nhà họ Thẩm lại gom tiền lâu như vậy?”
Trần Việt lại nở nụ cười ghê tởm nhìn chằm chằm tôi.
“Gia Bảo, xem ra cô sắp trở thành bạn gái cũ của Thẩm Kính rồi.”
“Nghĩ cũng phải, ngay cả thân phận của mình mà hắn còn không chịu nói cho cô, e là cũng chẳng tin tưởng cô đâu.”
“…”
Tôi muốn phản bác nhưng đầu óc lúc này vẫn rối tung rối mù.
Trong lời Trần Việt, cái nào thật, cái nào giả…
Tôi đã gần như mất đi khả năng phân biệt.
“Hầy…” Hắn cố tình thở dài: “Thịnh Gia Bảo, nếu Thẩm Kính không tới, hay là cô cân nhắc đi theo tôi nhé?”
Theo cái đầu anh.
Không có Thẩm Kính, tôi ở lại Nam Thành vẫn coi như tiền đồ rộng mở.
Theo hắn, tôi được gì? Được hắn già hơn? Được hắn ở dơ không chịu tắm rửa?
Ngay lúc tôi đang định nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Cánh cửa nhà kho bị giật mở.
23
Trước mắt tôi, Thẩm Kính mặc một bộ vest thẳng thớm.
Tóc chải ngược bóng mượt, không thừa một sợi.
Ánh mắt lạnh lẽo như sắp giết người.
Trong thoáng chốc, sự xa lạ ấy khiến tôi khẽ ngẩn ngơ.
“Trần Việt, tiền ở trong xe.”
“Bây giờ cậu thả cô ấy đi, tôi đảm bảo sẽ không động tới cậu.”
Nhưng Trần Việt chỉ nhếch miệng cười.
“Tôi muốn đưa cô ta đi.”
“Nếu không, làm sao tôi chắc được là anh sẽ không báo thù giữa chừng?”
C*o.
Thợ đào vàng cũng không moi nổi loại thần kinh vàng ròng thế này.
Kết quả là Thẩm Kính chẳng thèm suy nghĩ đã nói: “Đổi tôi lấy cô ấy.”
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Anh… đang nói cái quái gì vậy?
Thẩm Kính điềm tĩnh khuyên nhủ Trần Việt: “Tôi đáng giá hơn Thịnh Gia Bảo nhiều, đúng không?”
“Cậu mang tôi đi còn có thể tiếp tục đòi tiền nhà họ Thẩm.”
Trần Việt cúi đầu nghịch con dao, rõ ràng là đang do dự.
Dù sao thì tôi thân hình nhỏ, dễ khống chế.
Thẩm Kính thì đúng là đáng giá hơn thật, nhưng về mặt thể hình cũng nguy hiểm hơn nhiều.
Cuối cùng Trần Việt bật cười khẩy.
“Tôi từ chối.”
“Thẩm Kính, ngay cả anh cũng chịu đem bản thân đổi lấy cô ta.”
“Thế thì tôi lại càng thấy Thịnh Gia Bảo cũng rất đáng giá đấy chứ?”
Sắc mặt Thẩm Kính trong nháy mắt u ám hẳn đi.
Trần Việt đắc ý đặt con dao lên bàn, xoay người đeo balo chuẩn bị rút lui.
Dù gì giữa hắn và Thẩm Kính vẫn còn một khoảng cách, mà tôi thì bị trói chặt trên ghế, chẳng thể động đậy.
Trong khoảnh khắc đó, việc hắn mang tôi đi gần như đã thành kết cục không thể thay đổi.
Kết quả...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=13]

Bình Luận

0 Thảo luận