Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÁI TỬ GIA ĐẤT QUẢNG LÀ ĐẦU BẾP, KHÔNG PHẢI PHẬT TỬ

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:51:39
Tôi chợt nhớ đến việc Thẩm Kính bất ngờ thăng chức, tăng lương, còn cả khoản tiền đền bù đất rơi xuống từ trên trời.
Anh dường như… thật sự không phải cố tình giấu giếm tôi…
Lẽ nào một trận hiểu lầm oái oăm này, lại thật sự bắt nguồn từ chính tôi…?
Mái tóc vuốt ngược chỉnh tề của Thẩm Kính, rơi xuống vài sợi lòa xòa.
Trên gương mặt tuấn tú ấy thoáng lộ ra vài phần ấm ức, thậm chí có chút dè dặt.
“Gia Bảo, đừng chia tay anh có được không?"
"Anh cũng đâu có giàu có gì lắm."
"Em đừng chê anh.”
25
Những ngày sau đó, tôi không chia tay Thẩm Kính.
Tôi không thể đặt anh và bố tôi lên cùng một vạch để so sánh.
Dù sao thì đến tận bây giờ, bố tôi vẫn chẳng nhớ nổi tôi ghét ăn rau mùi.
Ông ta luôn tin rằng “quân tử xa nhà bếp”, từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng nấu cho tôi nổi một bát cháo.
Tình yêu của bố tôi nông cạn đến mức chỉ còn lại mỗi chữ tiền.
Nhưng cuối cùng, ngay cả tiền, ông ta cũng chẳng chịu tiêu cho tôi.
Vậy nên căn nguyên của tất cả là vì bố tôi không thương tôi.
Chứ không phải vì ông ta từng giàu có.
Thế nên tôi và Thẩm Kính vẫn sống cùng nhau.
Anh lúc nào cũng rón rén, từng chút một, tiết lộ cho tôi những bí mật còn sót lại của mình.
Ví dụ như, anh thật ra chẳng phải đầu bếp khách sạn nào hết.
Cái gọi là “hội giao lưu chảo xào Trung Hoa” ở Bắc Thành, cũng chẳng tồn tại.
Nhưng anh thực sự muốn theo đuổi ngành ẩm thực, mục tiêu là làm mới lại thương hiệu nhà hàng của tập đoàn Thẩm thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=15]

Vì vậy anh mới ngày ngày ở nhà nghiên cứu món ăn, xem làm sao để hương vị nâng lên một tầm.
Những ngày đi Bắc Thành thực ra là tham gia hội nghị offline của ngành F&B.
Lại ví dụ, đống nồi niêu xoong chảo trong bếp, hoặc là đồ gốm truyền đời, hoặc là dụng cụ chuyên nghiệp cấp sao Michelin.
Thêm vào đó là nguyên liệu tươi từ trang trại, không ngon mới lạ.

À, còn chiếc vòng tay ngọc lục bảo trên tay tôi nữa.
Đúng là anh mua về từ một buổi đấu giá ở châu Âu.
Trần Việt nói không sai, tám triệu đô la Mỹ, không hơn không kém.
Hình như… tôi còn hay đeo cái vòng đó chen chúc trên tàu điện ngầm?
Thẩm Kính vẫn giữ gương mặt thản nhiên mà tiếp tục nói.
Anh bảo, bộ ghế sofa gỗ đỏ trong phòng khách cũng là đồ gia truyền của nhà họ Thẩm.
Theo truyền thống của dân Nam Thành, chất liệu và tay nghề của bộ ghế gỗ đỏ gắn liền với thể diện của cả gia tộc.
“Nhưng đó cũng chỉ là quan niệm của người xưa thôi. Gia Bảo, nếu em không thích, chúng ta đem đi quyên tặng cũng được.”
Tôi còn tưởng là quyên tặng cho viện dưỡng lão hay nơi nào đó.
Kết quả Thẩm Kính lại bảo: “Năm ngoái bảo tàng Nam Thành từng đến hỏi xem có thể tặng được không.”
“Bả… bảo tàng?” Tôi ngỡ mình nghe lầm.
“Ừ, họ muốn đặt nó ở trung tâm phòng triển lãm làm hiện vật trưng bày chính.”
Nói thật, sau bao ngày bị Thẩm Kính oanh tạc, tôi tưởng mình đã quen rồi.
Nhưng khoảnh khắc đó.
Tôi vẫn bị lời của anh làm cho choáng váng.
Cái sự giàu có của Thẩm Kính và cái sự giàu có của bố tôi…
Hình như, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Sau đó tôi còn gặp dì Thẩm.
Bà ấy thật sự là một người rất thần kỳ.
Nói với tôi rằng lúc áp lực công việc nặng nề, bà thích đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Vì thế mới bắt Thẩm Kính học nấu ăn từ nhỏ.
“Dù sao thì mười tổng tài thì chín người có bệnh dạ dày.”
“Nó phải học cách tự nuôi sống bản thân.”
Hôm đó về nhà, tôi liền đọc thử cuốn tiểu thuyết dì Thẩm giới thiệu: “Đoạn tình mang thai bỏ trốn giữa Phật tử kinh thành và bạch liên hoa tuyến mười tám”.
Rồi tôi bỗng quay sang hỏi Thẩm Kính: “Cái truyền thuyết Phật tử đất Quảng của anh là thế nào thế?”
Sắc mặt anh hơi khựng lại, cười khổ.
“Ba năm ở Anh, bận rộn đến mức chẳng có thời gian nấu ăn, mà đồ ăn bên ngoài thì dở đến mức không sống nổi.”
“Em có hiểu cảm giác của một người Nam Thành khi đến vùng đất khô cằn ẩm thực không?”
“Nói chung là lúc về nước, anh gầy sọp cả đi.”
“Sau đó không biết sao lại lan truyền thành tin đồn anh thất tình gầy rộc. Rồi cộng thêm chuyện anh về nước muốn theo ngành ẩm thực, cuối cùng… biến thành tin đồn anh vì tình nhìn thấu hồng trần, bỏ nhà ra đi, xuống tóc quy y.”
Ồ.
Quả nhiên tôi đã nói rồi.
So với cái gọi là Phật tử siêu phàm thoát tục, đất Quảng vẫn thích hợp để sinh ra những ông đầu bếp giỏi lật chảo hơn.

Bình Luận

0 Thảo luận