Khoảnh khắc đầu ngón tay lướt qua môi mơ hồ đầy ám muội.
Thế là trái tim thiếu nữ vừa ngừng đập mười giây đã nhanh chóng cháy rực trở lại.
Hại tôi đêm đó đi ngủ, khóe môi cứ cong lên.
Cười hết lần này đến lần khác.
Cười rồi lại cười.
Đến mức sáng hôm sau, tôi mang đôi quầng thâm to tướng, đâm sầm ngay vào lòng Thẩm Kính.
Anh thản nhiên nhìn tôi chằm chằm.
“Nghĩ gì mà mất ngủ vậy?”
Ngước lên khuôn mặt điển trai cũng chính là thủ phạm, tôi tức tối giật lấy bát cháo cá phi lê trong tay anh.
“Anh biết cái gì chứ.”
“Đây gọi là ngủ lệch giờ cao điểm đấy!”
6
Những ngày Thẩm Kính bận làm bếp, tôi cũng chẳng rảnh rỗi.
Rất nhanh sau đó, tôi xin được một công việc giờ hành chính ở Tập đoàn Thẩm thị.
Người phỏng vấn để ý đến học vấn của tôi.
Còn tôi thì để ý đến mức lương họ đưa ra.
Thế là hai bên vừa nhìn đã hợp.
Tôi bắt đầu cần mẫn cày cuốc cho Thẩm thị.
Ngày đầu vào làm, đồng nghiệp đã bu lại kể cho tôi nghe bí mật hào môn của nhà họ Thẩm.
Quả nhiên, nhà nào cũng có những chuyện khó nói.
Thì ra, vị Thái tử gia của nhà họ Thẩm lại là một “Phật tử đất Quảng” thanh tâm quả dục.
Chưa từng nhúng tay vào việc làm ăn trong nhà, tiệc tùng nào cũng vắng bóng.
Đối với chuyện đời hồng trần, hoàn toàn đứng ngoài cuộc, gần như đoạn tuyệt với gia đình.
Thậm chí nửa năm trước, khi Chủ tịch Thẩm gặp tai nạn xe hơi phải nhập viện.
Vị Thái tử gia ấy cũng không thèm đến thăm lấy một lần.
“Thật tuyệt tình, Gia Bảo, cậu nói đúng không?”
Tôi vừa uống chén trà mát Thẩm Kính chuẩn bị cho mình từ sáng vừa gật đầu.
Lần trước tôi than đắng.
Lần này anh đã đổi sang công thức mía lau với rễ tranh, vừa mát vừa ngọt.
Thẩm Kính đúng là một người đàn ông chu đáo!
Rồi đồng nghiệp lại tiếp tục tám chuyện.
Nói rằng Chủ tịch Thẩm hôn mê suốt nửa năm vẫn chưa tỉnh.
May mà chồng bà, Tổng giám đốc Trần, là người đàn ông không rời không bỏ.
Một mặt lo liệu công việc công ty thay vợ, một mặt khuyên nhủ con trai quay về gia tộc.
Cuối cùng, gần đây, “Phật tử đất Quảng” cũng buông chuỗi Phật châu trong tay.
Miễn cưỡng quyết định quay về tiếp quản sản nghiệp gia đình.
Bất đắc dĩ trở thành Tổng giám đốc kế nhiệm của Thẩm thị.
Buổi tối, khi tôi kể cho Thẩm Kính nghe mấy chuyện này, sắc mặt anh hơi cứng lại.
Nụ cười gượng gạo, trông chẳng khác nào vẻ mặt khi mua nhầm phải gà công nghiệp ở chợ.
“Thịnh Gia Bảo, ăn cơm đi.”
Anh gắp một miếng xá xíu đen nhét vào miệng tôi.
Thịt nạc mỡ xen kẽ, ngọt mà không ngấy.
Ngon đến mức mắt tôi sáng rực.
Trong chốc lát, tôi quên sạch mấy lời về cái gọi là Thái tử gia đất Quảng.
Dù sao, so với vị “Phật tử đất Quảng” xa xôi kia.
Thì người đầu bếp đất Quảng ngay trước mặt mới là người thật sự đang sống cùng tôi.
Hơn nữa anh còn biết nấu nào là gà hấp gừng.
Cá om nồi đất.
Sườn hấp bột gạo.
Cải thìa luộc chấm xì dầu.
……
Khoan đã.
Không thể cứ thế mà đọc thực đơn trong đầu được!
Trong đêm tối mịt mùng.
Tôi tuyệt vọng lau đi dòng nước miếng sắp chảy ra.
7
Ngày tháng trôi qua từng ngày.
Rất nhanh, tôi đã quen với cuộc sống ở Nam Thành.
Có lúc thậm chí còn quên mất mình vốn là người Giang Thành.
Dù sao thì ở cái nhà đó, chẳng ai buồn nhớ tôi thích ăn gì.
Ví như tôi ghét ăn rau mùi nhưng mẹ kế lại cực kỳ thích.
Thế là luôn dặn đầu bếp cho thêm mấy cọng lá xanh ấy vào mọi món ăn.
Cứ như thể tôi mà ăn thêm được hai miếng thì bà ta sẽ khó chịu cả nửa ngày vậy.
Còn Thẩm Kính thì khác hẳn.
Thấy món nào tôi gắp ít, anh sẽ cau mày: “Không thích ăn?
“Đúng là tiểu thư đỏng đảnh.”
Rồi lần sau dứt khoát không nấu nữa.
Lâu dần, cái dạ dày của tôi đã hoàn toàn bị Thẩm Kính nắm trong tay.
Trên bàn cơm thường xuất hiện toàn là những món tôi thích.
Thế nhưng, ngay lúc tôi tưởng mình có thể buông bỏ quá khứ.
Thì lại bất ngờ gặp em gái mình dưới lầu công ty Thẩm thị.
Thịnh Thanh Vũ.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=3]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận