9
Nói thật thì ban đầu tôi cũng chẳng mấy để tâm đến lời Thịnh Thanh Vũ nói.
Nó bảo sẽ gả cho Thái tử gia đất Quảng.
Vậy thì tôi cũng có thể nói Thẩm Kính chính là Thái tử gia đất Quảng chứ còn gì.
Dù sao thì… nói khoác tốn gì tiền đâu.
……
Tan làm, Thẩm Kính theo hẹn đến đón tôi.
Dạo này trời mưa hay kẹt xe, anh ngại tôi về đến nhà thì đồ ăn đã nguội mất.
Thế nên dứt khoát ngày nào cũng chạy qua đón tôi về.
“Dù sao cũng tiện đường.”
“Chứ không phải cố ý qua đón em đâu.”
Rồi rồi rồi.
Anh ấy đúng là kiểu ngoài miệng thì cứng, trong lòng lại mềm nhũn.
Kết quả, vừa chạy đến một ngã tư đèn đỏ.
Cửa sổ chiếc Maybach bên cạnh hạ xuống, Thịnh Thanh Vũ ngồi trong, mặt mày vênh váo.
“Thịnh Gia Bảo, đây là bạn trai chị à? Sao lại để chị ngồi xe điện thế này!”
Đúng vậy.
Xe Thẩm Kính lái.
Chính là một chiếc xe điện mini màu trắng.
Mà lúc này, đỗ song song với chiếc Maybach kia đúng là có phần hơi chạnh lòng.
Hình như tôi nhớ mẫu xe đó… phiên bản cao cấp nhất thì phải.
Loại mà bố tôi nhắc mãi vẫn chẳng mua nổi.
Chẳng lẽ Thịnh Thanh Vũ thật sự sắp gả cho Thái tử gia?
Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ chính suy đoán của mình.
Thấy tôi im lặng, nó liền che miệng cười khẩy: “Xe điện giới hạn tốc độ bốn mươi, thế này thì mấy giờ chị mới về đến nhà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=5]
Thịnh Gia Bảo, có cần tôi cho đi nhờ một đoạn không…”
Đúng lúc đó.
Tôi nghe thấy phía trước, Thẩm Kính dưới lớp mũ bảo hiểm khẽ bật cười lạnh lùng.
Đèn đỏ vừa chuyển xanh, chiếc xe điện của chúng tôi vặn ga một cái.
Bỏ lại chiếc Maybach vẫn đang kẹt cứng phía sau.
Tôi quay đầu nhìn lại bóng dáng chiếc xe sang kia đã biến mất liền bật cười thành tiếng.
Chắc Thịnh Thanh Vũ mới đến Nam Thành chưa lâu nên đâu hiểu cao điểm ở thành phố này khủng khiếp thế nào.
Thường thì xe nối đuôi nhau, chặn hết cả đường, chẳng khác gì lạc lối trong mê cung.
Tóm lại, so với việc ngồi trong Maybach mà tắc đường đến phát say xe.
Tôi thà ngồi xe điện, sớm về nhà ăn cơm còn hơn.
Dù gì tối nay, Thẩm Kính sẽ làm sườn xào chua ngọt ướp lạnh.
Món đó tôi đã thèm từ lâu rồi.
10
“Thịnh Gia Bảo, lên xe.”
“……”
Chỉ là tôi không ngờ, Thẩm Kính trước nay điềm đạm, vậy mà dường như lại bị Thịnh Thanh Vũ khơi dậy cái máu hiếu thắng nào đó.
Sáng hôm sau, trong sân liền xuất hiện một chiếc mô-tô đen bóng, ngầu đến chói mắt.
Thẩm Kính ngồi vắt chân lên xe, một chân chống đất.
Trên người mặc áo ba lỗ trắng, tôn dáng rõ rệt.
Đúng thật là có chút khí chất “cool boy”.
Đẹp trai đến mức làm tôi đứng cũng chẳng vững nữa.
Sau này đồng nghiệp chỉ cần thoáng nhìn thấy bóng lưng đội mũ bảo hiểm của anh thôi cũng phải mắng tôi vài câu: “Con nhóc này, sống sướng quá rồi đấy!”
Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến bộ sofa gỗ đỏ trong phòng khách, cái bộ mà anh vẫn chưa chịu thay.
Rõ ràng mỗi lần chúng tôi ngồi xem TV đều ê hết mông.
Ấy vậy mà Thẩm Kính vẫn chần chừ mãi không mua bộ mới.
Rồi lại nhìn sang chiếc mô-tô kia, cái thứ vì một câu châm chọc của Thịnh Thanh Vũ mà anh vung tiền tậu về.
Trong lòng tôi lập tức thấy không dễ chịu chút nào.
Dù sao thì, một đầu bếp như anh, lương tháng chắc cũng chẳng cao lắm.
Vì sĩ diện của tôi mà tiêu tiền thế này, thật sự không đáng.
Thế là lúc ăn tối, tôi vừa gặm đũa vừa nói với anh: “Em thấy vẫn là chiếc xe điện nhỏ kia tốt hơn.”
Thẩm Kính đang ăn cơm lập tức nghẹn lại.
“Em chắc chứ?”
“Ừm.”
Tôi gật đầu.
“Em mắc chứng sợ dân chơi.”
“Thật sự không thể chịu nổi cái dáng anh ngồi mô-tô đâu.”
Thẩm Kính: “……”
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng có ảo giác.
Như thể ngay trước mặt có một con công vừa xòe đuôi kiêu hãnh.
Rồi lại bị tôi chọc cho cụp xệ xuống.
11
Buổi tối ăn xong cơm.
Tôi ngồi trong phòng khách, vừa ăn chè Thẩm Kính nấu, vừa xem phim Hồng Kông.
Đúng lúc trên màn hình chiếu đến cảnh một đại gia giết vợ.
Trong đầu tôi bất giác nhớ lại năm tôi bảy tuổi, khi mẹ tôi lâm bệnh nặng.
Nói là bệnh nặng nhưng cũng chẳng phải nan y.
Bác sĩ bảo chỉ cần ra nước ngoài điều trị, khả năng khỏi bệnh rất lớn.
Huống hồ năm đó, việc làm ăn của bố tôi đang lúc phát đạt, ông ta đã không còn là chàng trai nghèo khó như khi cưới mẹ tôi nữa.
Chỉ cần bán đi nhà xưởng hay căn nhà, số tiền lớn để xuất ngoại chữa bệnh cũng chẳng phải không thể xoay ra.
Nhưng cuối cùng, ông ta lại nói: “Thôi đi.”
“Gia Bảo còn nhỏ, tôi không thể không nghĩ cho tương lai của con bé.”
Tôi vẫn nhớ rõ, ngày mẹ mất, trong đám tang, bố tôi khóc đến suýt ngất đi.
Khách khứa bên cạnh ai nấy đều khen: “Tổng giám đốc Thịnh đúng là người đàn ông si tình, nặng tình nghĩa.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận