Sự tĩnh lặng ấy vẫn bị phá vỡ.
Không ai nhìn rõ, rốt cuộc tôi đã thoát dây thừng bằng cách nào.
Đợi đến khi Trần Việt nhận ra tôi đứng bật dậy, vẻ mặt hắn còn đầy ngạo mạn.
Tôi đã nhấc ngay chiếc ghế sắt dưới thân, dốc sức ném thẳng vào người hắn.
“C*o!”
Trần Việt đau đớn chửi rủa.
Nhưng trong lúc hắn ngã xuống, tôi đã lao vội về phía Thẩm Kính.
Cùng lúc đó, cảnh sát phá cửa sổ ập vào, nhìn cảnh tượng trong nhà xưởng mà ngẩn người.
“Á?”
…
Sau đó, khi làm biên bản, họ hỏi tôi: “Làm sao cô thoát ra khỏi dây trói vậy?”
Tôi hơi đỏ mặt, thú thật.
Sợi dây đó, vốn dĩ trước đây Trần Việt bắt tôi đi mua… đạo cụ nhỏ.
Mà để đảm bảo an toàn, nhà thiết kế đã gắn một nút ẩn trên dây.
Nên ở một góc độ đặc biệt, người bị trói hoàn toàn có thể tự thoát.
Chỉ có thể nói, may mà Trần Việt là một thằng ng.u không bao giờ đọc hướng dẫn sản phẩm.
Mà tôi lại từng bị hắn ép buộc.
Trong lĩnh vực này, từ nhập môn cho đến thành tinh, tất cả chỉ gói gọn trong một thời gian ngắn.
…
Sau đó Thẩm Kính lại hỏi tôi.
“Nửa ngày không ăn uống, em lấy đâu ra sức mà nhấc nổi cái ghế nặng thế?”
Tôi nghĩ một chút.
“Bởi vì em thấy Trần Việt ăn vụng phần bò kho cuốn bánh cuốn trứng mà em đã mua.”
Đã thế còn chẳng chừa cho tôi một miếng.
Khoảnh khắc đó, lửa giận bốc lên tận óc.
So với uống mười hộp rau chân vịt còn mạnh mẽ hơn.
24
Ra khỏi đồn cảnh sát, trên đường về nhà.
Giữa tôi và Thẩm Kính, bỗng có chút ngượng ngập.
Người đàn ông bên cạnh này, rốt cuộc vẫn còn được tính là bạn trai tôi sao?
Còn tôi… có thật sự hiểu anh không?
Ánh mắt Thẩm Kính lóe lên, anh kiếm một đề tài để phá vỡ bầu không khí.
“Gia Bảo, cái chỗ rách nát đó, em tin không, dám thu của anh mười tệ tiền đậu xe?”
Kết quả chỉ có im lặng.
Tôi quay đầu nhìn mấy chiếc vali xếp đầy ở ghế sau.
Nếu tôi không nhớ nhầm thì, trong đó hình như… là một tỷ tiền mặt?
Cảnh sát nói với tôi, kế hoạch ban đầu của họ là lấy tiền chuộc đổi người trước rồi mới tính tiếp.
Thẩm Kính sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng số tiền này có thể sẽ mất trắng.
Thế mà giờ đây, anh lại còn nhắc tới mười tệ tiền gửi xe?
Người trước mặt dường như cũng nhận ra điểm bất thường này, liền đưa tay gãi sống mũi.
Sau đó, xe dừng ven đường. Ngón tay Thẩm Kính bấu chặt vô lăng đến trắng bệch.
“Gia Bảo, em đều biết cả rồi phải không?"
"Anh không cố ý… che giấu em đâu.”
Anh nói, anh không phải cố tình giả nghèo.
Chỉ là hồi nhỏ Nam Thành khá loạn, anh từng có một lần bị bắt cóc.
Từ đó, cả nhà liền quen với việc sống thật kín đáo.
Đầu tiên là chuyển từ biệt thự ven sông ở trung tâm thành phố về căn nhà cũ của họ Thẩm trong khu phố cổ.
Rồi lại khóa chiếc Maybach trong gara (đúng, chính là chiếc mà Thịnh Thanh Vũ từng ngồi).
Hằng ngày chỉ để tài xế lái chiếc Lexus màu xám bụi bặm đưa đón.
Còn mấy loại túi xách, giày dép xa xỉ, vốn dĩ nhà họ Thẩm chẳng mấy hứng thú.
Hoặc là chọn mua loại không logo, hoặc là tìm nhà thiết kế đặt riêng.
Thậm chí có một dạo, dì Thẩm còn mê mẩn quần áo thô mộc của một nghệ nhân thủ công nào đó.
Giá hữu nghị 99 tệ một bộ, bà mua liền hai mươi bộ, ngày nào cũng thay màu mà mặc.
Tóm lại.
Cả nhà họ chú trọng cái kiểu “đại gia ẩn mình trong phố thị”.
Mấy điều này, tôi đều có thể hiểu.
Dù sao thì tôi cũng thấy, cái túi da cá sấu mà mẹ kế mua về quả thực vô dụng.
Thà đem tiền đi ăn thêm vài dĩa gỏi da cá thì còn có ích hơn.
“Nhưng… sao anh không nói thẳng với em chứ…”
Chẳng lẽ thật như lời Trần Việt nói, Thẩm Kính vẫn còn phòng bị với tôi?
Một đêm thức trắng khiến đầu óc tôi rối tung.
Đến cả việc giữ cho vẻ mặt bình tĩnh, đối với tôi cũng trở nên gượng gạo.
Gương mặt Thẩm Kính thoáng cứng lại: “Gia Bảo, em còn nhớ không…"
"Em từng nói, em ghét nhất là mấy kẻ nhà giàu?"
"Anh sợ nếu nói thật với em, em sẽ bỏ anh mất."
"Anh vốn định từng chút từng chút một… để em chấp nhận…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=14]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận