26
Ba năm sau.
Tôi đã được thăng chức trưởng phòng tại bộ phận chiến lược của Tập đoàn Thẩm Thị.
Dì Thẩm rất quý tôi, nhưng tuyệt đối không hề mở cửa sau cho tôi.
Trong công ty chẳng ai biết quan hệ giữa tôi và Thẩm Kính.
Mọi người chỉ biết Thịnh Gia Bảo có năng lực nghiệp vụ xuất sắc và có một người bạn trai nấu ăn cực giỏi, ngày nào cũng thay đổi món trong hộp cơm mang đến cho cô.
Thỉnh thoảng, tôi và Thẩm Kính sẽ chạm mặt trong những dịp công việc.
Ví dụ như buổi tiệc giao lưu ngành ẩm thực tối nay.
Vì không thể giấu nổi thân phận Thái tử gia của Thẩm Thị nữa, Thẩm Kính được đám đông vây quanh ở trung tâm.
Còn tôi thì ung dung đứng một bên, thong thả thưởng thức mấy món tráng miệng tự chọn.
Không ngon bằng đồ Thẩm Kính làm, nhưng ít ra cũng lấp đầy bụng.
Bất chợt, tôi nghe một giọng điệu chói tai.
“Thịnh Gia Bảo, sao chị vẫn ăn mặc quê kệch thế này?”
Thịnh Thanh Vũ vẫn khoác trên mình bộ đồ Chanel, tinh xảo mà ngọt ngào.
Tôi thì chỉ mặc một bộ đồ công sở tối giản, chất liệu tinh tế, hoàn toàn xứng với địa vị hiện tại.
Có lẽ trong mắt nó, giản dị đồng nghĩa với nghèo nàn.
Thịnh Thanh Vũ lại giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương lấp lánh: “Thái tử gia nhà họ Cố tặng đấy, thế nào?”
“Đã bảo rồi, học giỏi cũng chẳng có ích gì đâu.”
Nó hếch mặt cười đắc ý rồi quay lưng bỏ đi.
Mà hình như… Thái tử gia nhà họ Cố đâu có độc thân nhỉ?
Sao Thịnh Thanh Vũ lại cứ khoái kiểu này vậy?
Tôi khẽ lắc đầu.
Ấn tượng của tôi về nó là chưa từng chịu quay lại đi học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=17]
Suốt ngày lượn lờ giữa mấy cậu ấm nhà giàu, chờ một ngày cá chép hóa rồng.
Y như mẹ nó năm xưa.
Ồ, nói ra cũng buồn cười.
Còn nhớ lão già lắm tiền hồi đầu câu chuyện không?
Sau này bố tôi thật sự phá sản, mẹ kế dứt khoát ly hôn ông ta.
Rồi bà ta quay sang gả cho chính lão già đó, chưa đến hai năm đã tiễn ông ta xuống mồ.
Nghe thì có vẻ đúng là cầu được ước thấy.
Nhưng người nhà lão già cũng tinh lắm, ông ta lập di chúc từ sớm, tuyệt đối không chia gia sản cho người ngoài.
Thế nên đám con cháu mới bốn phương tám hướng đi tìm người “mẹ kế” đã chăm sóc ông ta.
Kết cục cuối cùng, “mẹ kế” của tôi chẳng vớ được gì cả.
…
Tiệc được nửa chừng, bất ngờ một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Con họ Thịnh kia, chính mày quyến rũ chồng tao đúng không!”
Cố phu nhân giơ ảnh đối chiếu rồi tóm mạnh lấy tóc Thịnh Thanh Vũ, hất thẳng một ly rượu vang đỏ vào mặt nó.
Bảo vệ bên cạnh giữ chặt, không cho nó vùng vẫy.
Khung cảnh thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.
Khi tôi còn đang do dự có nên đi gọi an ninh hay không, Thịnh Thanh Vũ bỗng chỉ tay về phía tôi, gào lên: “Không phải tôi, là cô ta!”
“Cô ta tên Thịnh Gia Bảo, ở đây họ Thịnh đâu chỉ mình tôi…”
“Chị nhầm rồi, thật sự chị nhầm người rồi…”
Nước mắt ràn rụa, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, đúng chuẩn “lệ hoa đẫm mưa”.
Thoạt nhìn, còn thật sự giống như… Cố phu nhân nhận lầm người.
Huống hồ tôi và Thịnh Thanh Vũ, đúng là có vài nét tương đồng.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ ánh mắt trong bữa tiệc đều dồn về phía tôi.
Tiếng xì xào vang lên tứ phía.
“Trông nghiêm túc thế kia, không ngờ…”
“Phụ nữ bây giờ, đều tham tiền thôi…”
Tôi khẽ thở dài, chuẩn bị bước ra giải thích.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Kính đã tách khỏi đám đông, đi thẳng đến chỗ tôi.
Anh tự nhiên nắm lấy tay tôi, cúi đầu khẽ hỏi: “Gia Bảo, em không sao chứ?”
Đồ đàn ông khốn kiếp, dạo này cứ quấn lấy tôi đòi công khai.
Giờ thì hay rồi, bám vào cơ hội, ngửi thấy mùi là nhào ra ngay.
Bàn tay nắm chặt đến mức tôi giãy cũng không thoát.
Chẳng mấy chốc, đề tài trong hội trường đã đổi hướng. Từ chuyện tôi có phải “người thứ ba” của Cố thiếu gia, thành chuyện tôi và Thẩm Kính giấu diếm yêu đương.
Nói thật, lúc anh nắm tay dắt tôi rời khỏi chỗ Thịnh Thanh Vũ, cảm giác đó… đúng là hả dạ.
Nhưng sáng hôm sau nhìn thấy tiêu đề【Phật tử đất Quảng vì tình mà phá giới!】trên mặt báo.
Tôi thật sự… thấy bất lực vô cùng.
…
Bố tôi nhanh chóng gọi điện đến.
“Gia Bảo, bạn trai con hình như là Thái tử gia đất Quảng thật à?”
“Con xem, hai đứa cũng sắp tính chuyện hôn nhân rồi, có nên bàn trước về sính lễ không…”
Những năm sau khi phá sản, ông ta sống chẳng mấy tốt đẹp.
Vợ bỏ, bạn bè cũng xa lánh.
Nhưng suốt chừng ấy năm, chưa bao giờ ông ta gọi cho tôi một cuộc.
Cứ như tôi, đứa con gái này chưa từng tồn tại.
Thế nên, tôi chỉ bình thản hỏi lại: “Xin hỏi, ông là ai?”
“Gia Bảo, là bố đây mà…”
“Vậy sao?”
“Nhưng ba tôi đã ch.ết từ năm ông ta ngo.ại tì.nh lúc mẹ tôi mang thai rồi.”
Điện thoại bên kia rơi vào một khoảng lặng vô tận.
Thật ra, tôi đã biết từ lâu.
Mẹ kế là mối tình đầu mà bố ta mãi không quên, Thịnh Thanh Vũ chính là con gái ruột của ông ta.
Bởi hồi trẻ, ông ta trông chẳng khác nào phiên bản nam của Thịnh Thanh Vũ.
Bố tôi nhanh chóng gọi điện đến.
“Gia Bảo, bạn trai con hình như là Thái tử gia đất Quảng thật à?”
“Con xem, hai đứa cũng sắp tính chuyện hôn nhân rồi, có nên bàn trước về sính lễ không…”
Những năm sau khi phá sản, ông ta sống chẳng mấy tốt đẹp.
Vợ bỏ, bạn bè cũng xa lánh.
Nhưng suốt chừng ấy năm, chưa bao giờ ông ta gọi cho tôi một cuộc.
Cứ như tôi, đứa con gái này chưa từng tồn tại.
Thế nên, tôi chỉ bình thản hỏi lại: “Xin hỏi, ông là ai?”
“Gia Bảo, là bố đây mà…”
“Vậy sao?”
“Nhưng ba tôi đã ch.ết từ năm ông ta ngo.ại tì.nh lúc mẹ tôi mang thai rồi.”
Điện thoại bên kia rơi vào một khoảng lặng vô tận.
Thật ra, tôi đã biết từ lâu.
Mẹ kế là mối tình đầu mà bố ta mãi không quên, Thịnh Thanh Vũ chính là con gái ruột của ông ta.
Bởi hồi trẻ, ông ta trông chẳng khác nào phiên bản nam của Thịnh Thanh Vũ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận