Hắn không muốn lặp lại bi kịch giữa phụ hoàng và mẫu phi.
Nhưng Chu Đường Thanh chưa từ bỏ, còn cho hắn uống thuốc.
Lúc tỉnh dậy, bên cạnh không còn ai, chỉ còn lại một chiếc khăn tay.
Vết cào trên cổ rành rành, hắn chỉ đành nói là mèo hoang cào.
Vừa nói xong, đầu bên kia đã có một nữ tử nói mình bị chó cắn.
Quay đầu nhìn, là Khương Lê.
Quận chúa Lâm An luôn đi theo Thái tử kia, một nữ tử tham quyền cầu lợi.
Đó là nhận định sai lầm nhất đời hắn.
Dù bản thân làm sai, Tạ Lương cũng không định trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng nàng không đồng ý.
Nàng bảo cứ xem như bị chó cắn là được.
Tạ Lương bắt đầu nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nàng rất đẹp, cảnh xuân đêm đó vẫn còn rõ ràng trong ký ức.
Nhưng nàng không thích hắn.
Nàng nói nếu hắn thấy áy náy thì đưa cho nàng một bát canh tránh thai là được.
Cứ như hắn là cái họa lớn gì không bằng.
Tạ Lương bắt đầu tìm hiểu nàng, mới biết mấy ngày nàng không vào cung thì đi khắp kinh thành.
Lúc thì đến thăm thân nhân của các tướng sĩ đã hy sinh, khi lại đi phát cháo cho dân nghèo.
Bảo sao chẳng có tiền để chỉnh đốn đám thị vệ trong phủ...
Lần sau gặp lại Khương Lê là ở võ trường, nàng gọi thẳng tên hắn giữa đám đông.
Đến bản thân Tạ Lương cũng không nhận ra lúc ấy mình vui đến mức nào.
Nhưng nàng vẫn không có ý định gả cho hắn.
Khương Lê thà trò chuyện với học trò của Thái tử cũng không muốn để ý đến hắn.
Đưa cả dạ minh châu rồi mà nàng cũng chẳng vui.
Tâm phiền ý loạn, Tạ Lương đến tìm mẫu phi.
Kết quả bắt gặp nàng và Tiêu Sơ đi cầu bùa tình duyên.
Đến mức ấy rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-nh-gi-c-m-ng-uy-n-ng&chuong=21]
Thật sự không muốn gả cho hắn à?
Tạ Lương đội mưa chặn xe ngựa, muốn hỏi cho rõ.
Nhưng hắn biết rõ, chuyện tình cảm làm sao nói rõ được?
Suy cho cùng, chỉ là yêu mà không được, cố tìm chút an ủi.
Vậy mà Khương Lê lại nói thích hắn, còn vì hắn cầu bình an phù.
Ngày hôm sau, Tạ Lương vào cung xin phụ hoàng ban hôn.
Nhưng thánh chỉ để đến lúc khải hoàn mới ban xuống.
Đao kiếm nơi chiến trường không có mắt, nếu thật sự xảy ra điều gì, hắn không muốn nàng phải thủ tiết cả đời.
Hắn không chịu được khi nàng chịu thiệt.
…
Ta vội quay đầu lại, làm ngơ trước ánh mắt lạnh lùng đáng sợ phía sau.
“(Nguyện)”
Chuyện giữa Thái tử và Chu Đường Thanh cuối cùng vẫn liên lụy đến họ, trốn cũng chẳng được.
Hôm đó, Tạ Lương ôm nàng rời khỏi hoàng cung, đường rất dài, nàng cứ sợ hắn mệt, cứ đòi hắn đặt nàng xuống.
Tạ Lương không phải chưa từng nghĩ đến cái ngôi vị kia, nhưng nếu phải hy sinh nàng, phải trở nên vô tình như phụ hoàng và hoàng huynh thì hắn thà không cần.
Mẫu thân Khương Lê từng là cung nữ của Hoàng hậu tiền triều nên rất hiểu rõ chuyện cũ.
Thái tử mời cung nữ chưởng sự của Hoàng hậu tiền triều – Thôi Như, định dựng một màn kịch công chúa thật giả.
Nhưng năm xưa Thôi Như bị Hoàng hậu tiền triều uy hiếp mang Phượng ấn bỏ trốn, dụ phản quân, sớm đã hận tiền triều đến tận xương.
Thôi Như sống sót là nhờ cha nương Khương Lê bảo vệ.
Nên Khương Lê mới đề nghị, đưa dao tận tay Thái tử, mượn tay hắn ta trừ hậu họa của tiền triều.
Tạ Lương thấy quá mạo hiểm, nhưng Khương Lê vẫn kiên quyết.
Sợ sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát, không bảo vệ được nàng và con, hắn đành trấn an nàng, âm thầm sắp xếp người đưa nàng rời kinh.
Nghe ám vệ hộ tống nói, hôm đó nàng khóc rất dữ, còn nói nếu hắn không về thì nàng sẽ tái giá.
Tạ Lương biết Khương Lê cố ý chọc giận hắn, nhưng lại nghĩ, nếu thật sự không thể sống sót trở về, thì như vậy cũng tốt.
Nếu có thể sống sót tìm lại nàng, thì đời này, hắn sẽ không bao giờ rời xa nữa.
Nguyện dùng nửa đời còn lại dâng cho mùa xuân, chỉ mong năm nào mưa xuân cũng nhuộm trắng hoa lê.
[Toàn Văn Hoàn]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận