Ta siết nhẹ tay hắn, ra hiệu bảo hắn đừng quá trớn.
“Thôi được rồi, Thái tử ngã ngựa cũng là do kỹ thuật chưa thuần thục.”
“Thất lang thắng trận, dạ minh châu là của con.”
Thấy hoàng thượng không truy cứu nữa, ta mới thật sự thở phào.
17
“Ngài cố ý phải không?”
Ta được Tạ Lương dìu xuống ngựa, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ngài từng ở quân doanh bao năm, làm sao có chuyện tay nghề không vững mà đánh trúng ngựa Thái tử?”
“Nếu Thái tử xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng làm sao tha cho ngài được?”
Tạ Lương chỉ cười, không hề phản bác.
“Còn cười được nữa!”
“Chẳng phải nàng sợ sao? Vậy nên ta mới đánh, nhanh gọn dứt khoát.”
“Ta đánh hay không?”
Hắn hỏi ta, như thể một chú cún con đòi khen.
Ta vừa tức vừa buồn cười, chỉ biết lườm hắn: “Không thèm để ý ngài nữa.”
“Điện hạ, đây là dạ minh châu Hoàng thượng ban thưởng.”
Thị vệ mang đến một hộp gấm to cỡ bàn tay, bên trong là viên minh châu to như nắm tay trẻ sơ sinh.
Nghe nói viên châu này ban ngày sáng như sao, ban đêm rực như trăng, giá trị vô cùng.
“Cho nàng.”
Tạ Lương nhét thẳng vào tay ta.
“Không thích à?”
Thấy ta không phản ứng, hắn lại hỏi.
“Dạ minh châu này là bảo vật truyền lại từ tiền triều, Hoàng thượng lấy ra làm phần thưởng mã cầu, dụng ý thế nào, chẳng cần nói cũng hiểu.”
“Vậy mà ngài cứ chen vào phá rối, lại còn mang châu về tay mình… Ngài ngốc thật hay ngây thơ thật đấy?”
Tạ Lương mím môi cười: “Ta biết rõ là ban cho hoàng huynh, nhưng ta muốn thì cứ lấy thôi.”
“A Hồ, ta chỉ là không chịu nổi khi thấy nàng bị ấm ức.”
“Chẳng qua cũng chỉ là một trận mã cầu, phụ hoàng sẽ không làm khó ta đâu.”
“Nàng nói ta ngốc, ta nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-nh-gi-c-m-ng-uy-n-ng&chuong=10]
Ngốc đến mức chẳng biết làm sao mới khiến nàng vui.”
Hắn buông tay, để mặc viên dạ minh châu rơi xuống đất.
Ngẩng lên, ta thấy đôi mắt đỏ hoe của hắn.
Khóe mắt ươn ướt, như vừa bị mưa làm ướt, đáng thương đến mềm lòng.
【Mở đầu đã làm càn, giờ lại thuần khiết đến độ bây giờ mới dám tỏ tình, tốc độ này như đang tua ngược vậy.】
【Hắn thích dạ minh châu thì cướp luôn, nhưng thích Khương Lê lại cứ chờ nàng đáp lại… tui lại thấy rung động rồi.】
【Ủa chứ dạ minh châu không ai nhặt hả, thế cho tui xin nha?】
…
18
Tạ Lương rời đi, dạ minh châu cũng không mang theo.
Hai tháng liền sau đó, hắn không xuất hiện trước mặt ta.
Thật ra hôm ấy, ta muốn nói rằng… ta không có ý đó.
Nhưng ta cũng không thể nói rõ ràng được, rốt cuộc mình có tình cảm gì với Tạ Lương.
Hắn không phải là vị lang quân như ý mà ta từng nghĩ đến.
Nhưng cũng chính hắn… chưa từng để ta chịu một chút ấm ức nào.
Chớp mắt đã đến tiết Thanh Minh, trời mưa dầm dề khiến con người ta cũng chẳng còn tinh thần.
“A Hồ đang nghĩ gì mà thất thần như vậy?”
“Chẳng lẽ đang nhớ đến vị Lương vương điện hạ kia?”
Tiêu Sơ trêu chọc ta.
“Vậy còn huynh thì sao? Từ xa xôi leo núi cầu một lá bùa nhân duyên, xem ra tình cảm với tiểu thư phủ Trấn Bắc hầu cũng chẳng suôn sẻ gì.”
“Muội ấy à, đến một câu chịu thiệt trên miệng cũng không muốn nói, cũng chỉ có hắn là chiều nổi muội.”
Tiêu Sơ bất lực lắc đầu.
“Hôm ấy đánh mã cầu, rõ ràng hắn rất để tâm đến muội.”
“A Hồ, phải biết trân trọng người trước mắt.”
“Ta thấy muội cũng nên cầu một lá bùa nhân duyên đi là vừa.”
Ta lắc đầu cười: “Ta rõ ràng là đến viếng cha nương, huynh là người đọc sách mà lại mê tín dị đoan như vậy sao?”
【Trời ơi, gần ba mươi chương rồi mới thấy Khương Lê lên tiếng một cách nghiêm túc…】
【Tạ Lương sắp đi đánh trận rồi mà vẫn chưa tiến triển gì, chẳng phải lại phải chờ năm này qua năm khác sao?!】
【Khương Lê, nghe lời ca ca đi, cầu một lá bùa nhân duyên đi mà!!!】
…
Tạ Lương… sắp xuất chinh?
Những lời kia khiến tim ta đập mạnh một cái.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta vẫn cầu cho hắn một lá bùa bình an.
Còn cầu thêm một lá bùa nhân duyên nữa, là bị Tiêu Sơ ép cầu…
Đường xuống núi giống như lúc lên, ta và Tiêu Sơ đi riêng.
“Quận chúa, người xem, kia có phải là Lương vương điện hạ không?”
Nghe vậy ta vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên là Tạ Lương.
Hắn đứng dưới mưa, lại chắn ngay trước xe ngựa của ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận